TÌNH YÊU CÁ NHIỆT ĐỚI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-12 21:14:01
Lượt xem: 2,329
Tôi hỏi Lục Thời Dư: "Vui vẻ vui vẻ tôi rất vui vẻ là mẹ anh à?"
Lục Thời Dư không ngờ câu đầu tiên tôi nói sau khi xem xong vòng bạn bè của anh lại là câu này.
Trạng thái đỏ mặt thẹn thùng của anh biến mất ngay lập tức, trở lại dáng vẻ lạnh lùng như mọi khi, “Đúng.”
"Không phải mẹ anh không thích em sao?"
Ngày thứ hai sau khi chúng tôi chia tay, mẹ của Lục Thời Dư hẹn gặp tôi.
Bà ấy lạnh lùng giống hệt như Lục Thời Dư, vừa gặp mặt đã đưa cho tôi một tờ chi phiếu.
Lần đầu tiên gặp cảnh bà mẹ hào môn vả mặt nàng Lọ Lem, tôi không có chút kinh nghiệm nào.
"Cháu là bạn gái của Lục Thời Dư đúng không?"
"Đây là một triệu tệ..."
"Chỉ cần cháu…"
Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi, kiêu ngạo, làm sao mà chịu được sự s ỉ n h ụ c như vậy chứ.
Tôi cười lạnh một tiếng, "Bác ơi, cháu và Lục Thời Dư đã chia tay rồi, số tiền này cháu không dám cầm đâu."
Nói xong, tôi lập tức bỏ đi.
Suốt một năm sau đó, tôi hối hận đến xanh ruột.
Đó là một triệu tệ đấy!
Sao tôi lại vì chút tự trọng mà từ chối chứ!
Chu Tư Tư, mày thật ngốc nghếch!
Lục Thời Dư do dự một chút rồi thẳng thắn, "Mẹ anh giao tiếp kém, để tránh bị người khác bắt chuyện, bà ấy thường phải giả vờ lạnh lùng."
Sau khi chia tay, thấy con trai quá buồn bã, mẹ Lục Thời Dư chủ động tìm gặp con dâu tương lai, tức là tôi, nói rằng bà ấy có cách làm sáng tỏ mọi chuyện.
Bà ấy tập luyện suốt cả một ngày ở nhà.
Lời gốc là…
"Cháu là bạn gái của Lục Thời Dư đúng không?"
"Đây là một triệu tệ cho cháu."
"Chỉ cần cô không chia tay với con trai cô, cô sẽ sang tên cho cháu hai căn biệt thự ở trung tâm thành phố."
"Nếu cháu thích cái khác, cũng được."
Nhân vật chính bây giờ đang rất hối hận, siêu hối hận.
Chỉ vì kiêu ngạo mà đã bỏ lỡ một triệu tệ và hai căn biệt thự ở trung tâm thành phố.
"Sau khi đàm phán thất bại, mẹ anh đã khóc cả một ngày."
Lục Thời Dư mở đoạn chat của anh với bố anh cho tôi xem.
Là một video dài hơn một phút.
Trong video, mẹ của Lục Thời Dư khóc rất đau lòng.
"Con trai tôi tệ quá, nên cô gái nhỏ mới không chịu ở bên nó, thậm chí con bé còn chẳng thèm lấy một triệu tệ và hai căn biệt thự ở trung tâm thành phố, hu hu hu—"
"Có phải con bé chê con trai tôi mặt mày khó chịu, không dễ gần đúng không? Hay là tôi đưa thằng con mình đi p h ẫ u t h u ậ t thẩm mỹ được không?!"
"Hay là con bé ngại bố mẹ chồng khó ở chung? Chúng ta dọn ra ngoài cũng được mà."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
"Hu hu hu, tại sao con trai tôi lớn như vậy rồi mà vẫn không có ai thèm lấy nó chứ!"
Haiz, nghe mà đau lòng.
9.
Đến lúc này tôi chỉ còn hai điều thắc mắc chưa được giải đáp.
"Tại sao khi em đề nghị chia tay, anh lại đồng ý nhanh chóng như vậy?"
Lục Thời Dư dường như nghĩ đến điều gì đau khổ lắm, anh quyết không chịu nói.
Tức giận, tôi véo anh một cái mạnh, anh mới mở miệng nói, "Anh nghĩ em thích đàn anh ở phòng thí nghiệm hơn, nên anh muốn thành toàn cho em."
Thành toàn cái gì chứ, rõ ràng là anh giới thiệu tôi là chỉ là bạn với vợ chưa cưới của mình cơ mà.
Chuyện này tôi luôn canh cánh trong lòng.
Lục Thời Dư phản ứng chậm chạp, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề nằm ở đâu.
Anh lẩm bẩm nửa ngày, nhưng không nói ra được nửa lời. Chỉ bảo rằng lát nữa gặp được người rồi sẽ rõ.
Lục Thời Dư nhắc đi nhắc lại với tôi rằng lát nữa không được bắt tay với Tiểu Kiều, không được đi vệ sinh cùng cô ấy. Không được ở riêng với cô ấy, cũng không được để lại thông tin liên lạc.
Tôi chỉ thấy lạ lùng, sao những lời này giống như dặn dò tình nhân tránh xa chính thất thế?
Đến nơi, tôi thấy Tiểu Kiều và một cô gái thanh tú đang ngồi cùng nhau, thân mật cùng uống một cốc trà sữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-ca-nhiet-doi/chuong-6.html.]
Thấy tôi đến, hai mắt Tiểu Kiều sáng lên, vẫy tay với tôi, "Cô vợ nhỏ đến rồi."
"Nhanh lên, ngồi đây! Ấy, bảo bối, sao lại véo tay anh?"
"Cưng kiềm chế chút đi!"
"Được rồi được rồi."
Tôi mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Tôi hỏi Lục Thời Dư, "Họ là?"
Lục Thời Dư chắc nịch: "Bạn thân, siêu bạn thân!"
Được rồi, tôi hiểu rồi.
Trước đây Lục Thời Dư cũng từng có vài bạn gái, nhưng vừa mới bên nhau được hai ngày, đối phương đã chủ động đề nghị chia tay.
Sau đó anh quay đầu lại thì thấy các bạn gái cũ và Tiểu Kiều cùng nắm tay nhau đi dạo phố.
Vì mỗi bạn gái cũ đều có thể trở thành bạn thân tốt với Tiểu Kiều, lần này Lục Thời Dư cẩn thận hơn rất nhiều.
Anh đăng ảnh khoe bạn gái chỉ chặn tôi và Tiểu Kiều – một người là vì ngại, một người là vì sợ.
Hôm gặp nhau ở văn phòng, anh còn không dám giới thiệu, chỉ vì sợ con vịt đã nấu chín lại bay đi mất.
Không ngờ cuối cùng lại gây ra hiểu lầm lớn như vậy.
Tôi nhớ ra, có lần bạn cùng lớp nói rằng có người hay đến trường hỏi thăm tôi.
Lúc rời đi, Tiểu Kiều còn gửi tôi một nụ hôn gió, "Lão Lục, sang năm mình tổ chức đám cưới ở Hà Lan, nhớ đưa vợ của tôi đến nhé."
Trên đường về, Cẩu Đình gửi tin nhắn.
Lục Thời Dư nói anh không có bí mật gì, bảo tôi trả lời hộ.
[Giả vờ lạnh lùng thế nào rồi, cô vợ nhỏ có ngoan ngoãn cầu xin quay lại không?]
Tôi lướt lên trên xem lại đoạn tin nhắn, toàn là Cẩu Đình chỉ đạo lung tung.
Hóa ra sau lưng cái tên Lục Thời Dư tệ hại này còn có một tên quân sư quạt mo.
Người học kém nhất lại đi dạy người học kém thứ hai, thật là một đứa dám nói một đứa dám nghe.
Tôi lập tức dùng điện thoại của Lục Thời Dư gửi cho anh ta một tin nhắn thoại.
[Ghê quá ha, kinh nghiệm đầy mình thế này mà sao lần nào cũng bị cắm sừng thế!?]
Cẩu Đình lập tức nổi giận, gửi tin nhắn thoại liên tục, điện thoại kêu ting ting không ngừng.
Lục Thời Dư thấy phiền chặn anh ta luôn.
Còn chặn luôn cả số điện thoại.
Cẩu Đình tức giận c h ử i Lục Thời Dư trên Alipay, nói anh là đồ vô ơn.
Lục Thời Dư lại rất thản nhiên.
Tôi không nhịn được véo anh một cái, "Sao anh đắc ý thế?"
Lục Thời Dư, "Anh có vợ, cậu ta không có, cứ để cậu ta ghen tị thế đi!"
Tôi khoanh tay, lườm anh một cái.
"Anh nói gì vậy, chúng ta chỉ là bạn bè."
Lục Thời Dư, "..."
Anh dừng xe, cúi người lấy ra một cái cặp tài liệu từ ghế sau.
Trên tấm chi phiếu là một con số mà tôi không dám tưởng tượng.
Rồi lại đưa cho tôi vài bản hợp đồng.
Mấy chữ lớn trên hợp đồng làm tôi choáng váng.
Hợp đồng cho tặng.
Anh lo lắng nói, "Anh rất giàu, sau này còn giàu hơn nữa."
"Em có thể vì tiền mà thích anh một chút được không?"
"Mỗi ngày đều thích anh một chút là được."
"Thích anh nhiều hơn một chút."
Ai có thể từ chối một người vừa cao ráo, vừa đẹp trai lại còn có tiền, hơn nữa, anh ấy còn rất yêu mình nữa chứ.
Quan trọng nhất là, tôi cũng rất thích anh.
Chỉ có điều, hình như tôi quên mất chuyện gì đó rồi.
C h ế t rồi, để quên bố ở xưởng rồi.