Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 130
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:21:09
Lượt xem: 66
Ba người đang trò chuyện thì đột nhiên có một nhân viên chạy vào, "Nghê Hạ, tổng giám đốc Ôn lại đến kìa."
Hạ Dĩ Hàm ngẩn người, nói thật, mấy hôm nay bận rộn suốt nên quên luôn chuyện còn có một tổng giám đốc Ôn thường xuyên xuất hiện trên phim trường dạo trước. Đang nghĩ như vậy thì cô nhìn thấy Ôn Đạc đi về phía họ.
Ôn Đạc giữ vẻ mặt nghiêm túc, từng bước đi đến trước mặt Hạ Dĩ Hàm, nhìn cô từ trên cao.
Hạ Dĩ Hàm đứng dậy, "Ôn Đạc, cậu..."
"Tôi biết, tôi biết mà!!!", ngoài dự đoán, Ôn Đạc đột nhiên ôm chầm lấy Hạ Dĩ Hàm, thần sắc vui vẻ như đứa trẻ con nhặt được kẹo, "Nghê Hạ, tôi đã bảo là làm sao mà cô có thể ở bên cái tên Nam Dịch kia được, tôi biết ngay mà!"
"Buông ra.", Hạ Dĩ Hàm hít sâu một hơi, hai mắt nheo lại.
Ôn Đạc buông cô ra, gương mặt đầy vẻ phấn chấn, "Nghê Hạ, cô có biết tôi khổ sở thế nào không? Hôm đó tôi gọi điện cho cô, tại sao lại là tên khốn kiếp Nam Dịch bắt máy? Anh ta nói cô đang ngủ, bảo tôi đừng quấy rầy cô đấy!"
"Này này này!", Hạ Dĩ San kéo Hạ Dĩ Hàm ra sau, "Tôi trông cậu đẹp trai nên tha cho cậu một lần đấy nhé, đừng để tôi nghe thấy cậu nói một câu không tử tế nào về Nam Dịch nữa."
Ôn Đạc chớp mắt nhìn cô nàng, "Cô chính là Hạ Dĩ San?"
"Chứ không thì sao?"
"Ồ... Giống thật.", Ôn Đạc quan sát từ trên xuống dưới.
Hạ Dĩ San liếc xéo cậu ta, "Phí lời. Ôn Đạc, cậu như thế này là thích em gái nhà tôi hả?"
"Hả? Đúng vậy...", Ôn Đạc cười cười vẻ ngượng ngùng.
"Cậu thích con bé ở điểm gì?", Hạ Dĩ San tò mò hỏi, "Xinh đẹp ư? Tôi giống hệt con bé, có phải cậu cũng sẽ thích tôi không?"
Ôn Đạc ngập ngừng một lúc rồi mới đáp, "Tôi mà nông cạn thế sao? Tôi còn thích những vai diễn của cô ấy nữa, lúc đóng phim là lúc Nghê Hạ quyến rũ nhất."
"Thì ra là một fan não tàn...", Hạ Dĩ San lẩm bẩm.
"Cô nói gì cơ?", Ôn Đạc nheo mắt lại.
"Không có gì, không có gì.", Hạ Dĩ San xua tay, đột nhiên lại nhìn về phía sau Ôn Đạc, "Ô em rể, quay xong rồi sao? Đi ăn đêm đi!"
Cách đó không xa, đúng là Hoắc Thiệu Hàng đang thong dong bước đến.
Ôn Đạc đơ người, lúc Hoắc Thiệu Hàng đến bên cạnh thì mới ấp úng nói, "Em, em rể?..."
Hạ Dĩ San, "À, hình như bây giờ tôi không nên gọi như thế..."
Ôn Đạc nhìn Hoắc Thiệu Hàng rồi lại nhìn Hạ Dĩ Hàm, thấy Hạ Dĩ Hàm không hề có ý phản bác, tim cậu ta như rơi thẳng xuống đáy vực, sự hồ hởi suốt dọc đường từ Thượng Hải đến đây cũng dần nát tanh bành.
Ôn Đạc mếu máo, "Nghê Hạ, tại sao cô ấy lại gọi như vậy chứ?"
Hạ Dĩ Hàm hơi cảm thấy bó tay, "Ôn Đạc, thật ra, tôi đã nói rất nhiều lần, là tôi có người mình thích rồi."
"Cho nên, là anh ta thật?", Ôn Đạc run rẩy chỉ vào Hoắc Thiệu Hàng.
Hạ Dĩ Hàm mím môi, nghiêm túc nói, "Phải, tôi thích anh ấy."
Đường Kỳ đứng bên cạnh bịt miệng vẻ hâm mộ, được chứng kiến nữ thần bày tỏ tình cảm với nam thần, tuy rất bình dị, nhưng sao vẫn cảm thấy thật chói mắt!
Hoắc Thiệu Hàng nhìn Hạ Dĩ Hàm bằng ánh mắt đầy dịu dàng, khóe miệng khẽ cong lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-130.html.]
"Vậy hai người, đang, yêu nhau?"
"Ừ."
Ôn Đạc hít ngược một hơi khí lạnh, "Thế khi nào hai người chia tay?"
Hạ Dĩ San phì cười, không thể không nói, phong cách của Ôn Đạc này, có phần giống cô nàng.
Hạ Dĩ Hàm khẽ cười, "Chia tay ư? Xin lỗi, tôi không nghĩ tới, trừ phi... anh ấy không cần tôi."
Lồng n.g.ự.c Ôn Đạc chấn động, vẻ mặt như muốn khóc. Cậu ta nhìn chằm chằm Nghê Hạ một lúc lâu, sau đó chậm rãi xoay người bỏ đi.
"Ôn Đạc."
Ôn Đạc dừng bước.
"Tôi nghĩ, cảm giác của cậu với tôi, chỉ là ảo giác thôi, hi vọng cậu sẽ hạnh phúc."
Vì nhân vật trên màn ảnh nên mới thích cô, cô thật lòng rất cảm ơn, nhưng đây không phải là tình yêu. Có lẽ, một ngày nào đó, cậu ta cũng có thể như cô, tâm tâm niệm niệm chỉ có một người, chỉ khi khắc cốt ghi tâm, hận không thể vĩnh viễn ở cạnh nhau thì mới phát hiện ra ý nghĩa của tình yêu.
Cuối cùng Ôn Đạc cũng đi rồi, Hạ Dĩ Hàm thở một hơi nhẹ nhõm, rồi cô nhìn Hoắc Thiệu Hàng, "Anh xong việc rồi à?"
"Ừ."
"Em còn một cảnh nữa."
"Đi đi, anh chờ em."
Hạ Dĩ Hàm nghĩ nghĩ rồi nói, "Hay là anh về trước đi, lát nữa em về khách sạn với Dĩ San."
Hoắc Thiệu Hàng vẫn nhìn cô, trong mắt như có ánh quang d.a.o động, "Anh chờ em. Còn nữa, Tiểu Hàm, anh không bao giờ không cần em."
Ánh mắt của anh dường như có thể làm tan chảy người ta vậy, Hạ Dĩ Hàm nhớ đến câu "trừ phi anh ấy không cần tôi" mình vừa nói thì sửng sốt mất vài giây, sau đó trái tim như được ngâm trong dòng suối ấm, cô gật đầu, "...Vâng."
"Chậc chậc chậc, chỉ số pháo lửa hôm nay khéo phải đến năm sao ấy nhỉ?", Hạ Dĩ San ủ rũ lôi di động ra, một mình lẩm bẩm, "Mình phải gọi cho Nam Dịch bảo bảo nhà mình để được an ủi thôi."
Đường Kỳ: Em bị đủ một nghìn phát đạn đả thương rồi.
Hạ Dĩ Hàm quay liền một tuần. Sáng nay không có lịch quay, cô nằm lì trên giường không muốn dậy.
Di động đổ chuông, Hạ Dĩ Hàm bực bội kéo cao chăn lên, nhưng vẫn không cản nổi tiếng chuông ồn ào. Cô giơ chân đạp Hạ Dĩ San đang nằm bên cạnh, "Nghe đi."
"Ừm..."
"Nghe điện thoại.", đạp thêm một phát nữa...
"Giời ạ!", Hạ Dĩ San bò dậy, trợn mắt với Hạ Dĩ Hàm một cái sau đó mới cầm điện thoại lên, trả lời bằng giọng gắt gỏng, "A lô?"
"Đang ở đâu?", đầu bên kia, Nam Dịch cất giọng lạnh lùng.
Hạ Dĩ San tỉnh táo ngay lập tức, một bụng tức vì bị đánh thức dịu xuống hẳn, "Em đang ở Hoành Điếm. Sao thế, có phải anh nhớ em không?"
Nam Dịch, "Quay về, ngay lập tức."
"Ha ha ha, em biết ngay là anh nhớ em mà.", Hạ Dĩ San cười hì hì, "Anh xong việc rồi à? Thế để em về với anh."
Nam Dịch hắng giọng, nhiều ngày rồi mà cô nàng chẳng liên lạc với anh, không giống phong cách của Hạ Dĩ San gì cả. Thật sự là anh không quen, nhưng lúc này, anh vẫn không muốn thừa nhận là anh nhớ cô.