Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 27

Cập nhật lúc: 2024-09-08 13:51:21
Lượt xem: 120

"Đang làm gì đấy?"

 

Tiếng nói bất thình khiến Nghê Hạ hoảng hốt, cô quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng đứng cạnh cửa, thân mình cao lớn có sức hấp dẫn c.h.ế.t người.

 

"Tôi đang làm bữa sáng.", Nghê Hạ bồn chồn nhìn anh, "Anh không ngại tôi động vào bếp của anh chứ?"

 

"Cứ tự nhiên."

 

"Vâng.", Nghê Hạ cười, "Tôi rán ít bánh mì ruột mềm, anh... muốn ăn không?"

 

Thấy nụ cười của Nghê Hạ, Hoắc Thiệu Hàng hơi ngây ngẩn, "Ừ, cảm ơn em."

 

"Người phải cảm ơn là tôi ấy chứ... À phải rồi, chị Giang Thần dậy chưa?"

 

"Vẫn chưa, để cô ấy ngủ đi."

 

"Vâng.", Nghê Hạ quay đầu xúc chỗ bánh mì lên đĩa rồi bâng quơ hỏi, "Anh với Giang Thần, cả Quý Thư Bạch nữa, quan hệ giữa ba người có vẻ tốt nhỉ?"

 

Hỏi xong, Nghê Hạ cảm thấy hình như chạm đến chuyện riêng tư của người ta có vẻ không hay cho lắm. Nhưng bất ngờ là Hoắc Thiệu Hàng lại trả lời, "Khá tốt, quen nhau nhiều năm rồi mà."

 

"Vâng, trong giới giải trí, tìm được bạn tốt hẳn là chẳng dễ gì.", lời này là Nghê Hạ nghe Hạ Tông Nguyên nói.

 

Hoắc Thiệu Hàng nhìn theo bóng dáng thoắt đến thoắt đi của cô, anh khẽ gật đầu rồi hỏi lại, "Ở đây em không có bạn à?"

 

Nghê Hạ im lặng một lát. Cũng phải nói, cô vừa bắt đầu gia nhập làng diễn viên, kiếm đâu ra bạn chứ. "Cũng không hẳn, đoàn phim mình có nhiều người thân thiện mà, xem như họ là bạn đi."

 

Hoắc Thiệu Hàng nghe cô nói vậy thì rất bất ngờ. Cô vào giới giải trí hơn hai năm, dựa vào tính cách của cô thì không khó để được người khác quý mến. Ví dụ như Giang Thần, vừa gặp cô có một lần mà sau này cứ liên tục nói với anh rằng muốn được làm quen với cô.

 

"Được rồi, ăn thôi.", Nghê Hạ bưng hai cái đĩa ra, "Một phần để đấy, đợi chị ấy dậy thì dọn ra sau."

 

"Ừm.", Hoắc Thiệu Hàng cúi đầu nhìn bữa sáng, trông cũng không tồi.

 

Hai người cùng ngồi bên bàn ăn, không ai nói gì, bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng d.a.o nĩa chạm vào mặt đĩa mà thôi. Tuy nhiên, Nghê Hạ không cảm thấy ngượng, mà chỉ thấy vô cùng an nhàn.

 

Hai người không được tính là thân thiết ngồi ăn sáng cùng nhau mà lại hài hòa như một bức họa.

 

Lúc Giang Thần xuống lầu thì thấy cảnh tượng như thế này, một nam một nữ, diện mạo xuất chúng, ăn vận đơn giản, yên lặng cùng nhau ăn sáng. Cô nhướng mày, nhìn hai người với vẻ đăm chiêu, đương nhiên là cũng chú ý đến bộ quần áo rộng thùng thình trên người Nghê Hạ.

 

Thế mà còn nói hai người không có gì, đánh c.h.ế.t cô cũng không tin!

 

"Này, hai cái người này, có cần phải nhẫn tâm thế không hả? Ăn mảnh mà chẳng thèm gọi tôi gì cả."

 

Hai người bên bàn ăn đồng thời quay đầu nhìn. Hoắc Thiệu Hàng chỉ liếc một cái rồi thu ánh mắt lại ngay, "Ngủ như lợn, bà nghĩ là bọn tôi gọi thì bà dậy à?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-27.html.]

Giang Thần, "Ông đấy..."

 

Nghê Hạ cười, "Chào buổi sáng."

 

"Chào buổi sáng.", Giang Thần kéo ghế ra rồi ngồi xuống, "Thơm thế, ai làm đấy?"

 

"Trong kia còn một phần nữa, để em lấy cho chị.", Nghê Hạ đẩy ghế ra rồi đứng dậy, đi vào trong gian bếp.

 

"Wow, Nghê Hạ làm à? Đúng là vợ hiền dâu thảo.", Giang Thần hớn hở nhìn theo Nghê Hạ, sau đó quay đầu nhìn Hoắc Thiệu Hàng bằng ánh mắt đầy ẩn ý, "Diễm phúc vô tận."

 

Hoắc Thiệu Hàng chẳng buồn nhìn cô, "Đừng ăn nói luyên thuyên."

 

"Xời, chúng ta làm bạn bao nhiêu năm nay, ông còn giấu tôi làm gì.", Giang Thần chống cằm, "Không thì để tôi nói là Nghê Hạ cực kỳ được, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái vậy."

 

Bàn tay cầm nĩa của Hoắc Thiệu Hàng khựng lại. Nhìn thế nào cũng thấy thoải mái sao? Hình như là vậy.

 

"Tôi với cô ấy không có gì cả, bà đừng suy nghĩ vớ vẩn."

 

"Thật không?", Giang Thần nhìn Nghê Hạ cầm đĩa đồ ăn ra, cô cất cao giọng, "Thế tại sao quần áo của ông lại ở trên người em ấy vậy? Thiệu Hàng à, tôi nhớ là ông bị bệnh sạch sẽ thì phải nhỉ?"

 

Nghê Hạ hơi bối rối, cô đặt đĩa đồ ăn trước mặt Giang Thần rồi ngồi xuống, "Chị Giang Thần, đấy là tại vì hôm qua..."

 

"Hôm qua em không mang đồ ngủ nên cậu ta cho em mượn quần áo.", Giang Thần tỏ vẻ mờ ám, "Em nhìn chị đi, chị vẫn mặc nguyên bộ đồ này đi ngủ, haiz, đúng là đối đãi khác biệt mà."

 

Hoắc Thiệu Hàng lạnh lùng liếc Giang Thần một cái, "Hôm qua có người nôn đầy ra người người khác, giờ còn không biết xấu hổ mà lại còn nói bóng nói gió."

 

"Cái gì?", Giang Thần trợn tròn mắt, nhìn về phía Nghê Hạ, "Cậu ta nói ai đấy? Chị à?"

 

Nghê Hạ mỉm cười gật đầu.

 

"Còn người khác kia là em?"

 

Lại gật đầu.

 

Giang Thần, "..."

 

Ăn xong bữa sáng, ba người ngồi ở phòng khách một lúc, Giang Thần nói chuyện phiếm với Nghê Hạ, còn Hoắc Thiệu Hàng ôm laptop xử lý công việc. Theo như Giang Thần nói, ngoài là diễn viên ra thì Hoắc Thiệu Hàng còn có một công ty riêng, hơn nữa còn là đại cổ đông của một số công ty khác.

 

Ngôi sao có thêm nghề phụ cũng là chuyện bình thường, Giang Thần cũng vậy, chỉ có Nghê Hạ là có vẻ khác.

 

"Ừ, người mới mà, lúc mới vào ngành chị cũng chẳng có hơi sức đâu mà đầu tư cái gì nữa.", Giang Thần nói, "Nhưng sau này nếu em muốn làm thêm thì có thể hỏi chị, đương nhiên, hỏi Thiệu Hàng thì lại càng tốt, cậu ta nhiều kinh nghiệm hơn chị mà."

 

Nghê Hạ khẽ cười, "Em không hứng thú lắm với chuyện làm ăn, đóng phim thôi được rồi ạ."

 

"Này, em có phải tiểu thư nhà giàu không đấy? Bố mẹ em làm gì?", Giang Thần nghe thấy Nghê Hạ nói chỉ muốn đóng phim thì khá kinh ngạc, ngẫm ra thì chắc chắn bình thường cô không thiếu tiền, bằng không làm diễn viên thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều tiền rồi.

Loading...