Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-03 06:42:52
Lượt xem: 220
Dương Văn ngẩn người, có chút bất ngờ. Con nhóc Nghê Hạ này đang chào hỏi với mình sao? Thật là hiếm thấy. Hừ, tám phần là vì có Lâm Ngộ Thành ở đây nên mới làm bộ làm tịch như vậy.
Sau khi nghĩ thông, Dương Văn càng thêm khoa trương, "Tôi bảo này Nghê Hạ, dạo gần đây cô lại nhận cái kịch bản vô danh nào thế? Haiz, đều tại tôi, lúc trước tôi không nên cướp mất vai trong Mân Phi truyện của cô. Nhưng mà cô cũng biết đấy, đạo diễn nói cô không diễn được vai kẻ hai mặt. Đúng thật, hình tượng ngây thơ ngốc ngếch có vẻ thích hợp với cô hơn."
Nghê Hạ nhướng mày, tối qua đã nhìn ảnh rồi, giờ phút này, người phụ nữ đang nói chuyện chính là Dương Văn, tốt nghiệp cùng khóa với Hạ Dĩ San, nhưng sự nghiệp thì lại thuận lợi hơn Hạ Dĩ San nhiều.
Xem tình hình này thì hai người quả thật là như nước với lửa. Trong mắt Nghê Hạ thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, đúng là chuyện rắc rối gì cũng có.
"Nói xong chưa quý cô hai mặt?", Nghê Hạ điềm nhiên nhìn Dương Văn, "Cô nói rất đúng, hình tượng tiện nhân tâm khẩu bất nhất đúng là vô cùng thích hợp với cô. Ừm... Chúc mừng cô nhé."
"Cô!", Dương Văn đã lường trước được là Nghê Hạ sẽ không nhịn nổi sự mỉa mai châm chọc của cô ta, thể nào cũng nhảy dựng lên mắng chửi một trận. Nhưng hiện tại thì sao?
Đôi mắt sau cặp kính râm của Lâm Ngộ Thành cũng liếc nhìn Nghê Hạ, hơi có vẻ bất ngờ.
Nghê Hạ mặc kệ, cô nhìn quanh Dương Văn rồi lắc đầu, "Cô Dương, tốt xấu gì cô cũng đã trở thành tiện nhân quốc dân rồi... À sai rồi, ý tôi là phi tử quốc dân, cô cũng đừng đứng đây mà làm mất phong độ chứ. Quán cà phê có người mà, chuyện này mà bị truyền lên mạng thì không tốt đâu."
Dương Văn hung hăng trừng mắt, cô ta thấp giọng nói: "Nghê Hạ, cô bớt kiêu căng đi, cô cứ như thế thì xứng đáng bị chà đạp dưới chân tôi mãi mãi thôi."
Nghê Hạ khẽ cười, "Hả?"
Dương Văn không nhìn nổi cái vẻ hờ hững này của cô nữa, đúng lúc đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy người đàn ông bên cạnh trầm giọng nói: "Dương Văn, em qua bên kia chờ anh đi, anh có việc cần nói với cô ta."
Lời này vừa được nói ra, cả Nghê Hạ và Dương Văn đều ngẩn người. Cuối cùng, Dương Văn tức tối lườm Nghê Hạ một cái rồi xoay người rời đi.
Còn Nghê Hạ, cô đang chẳng hiểu ra làm sao. Đây là người quen sao? Có quan hệ gì? Đeo kính râm thế này làm sao mà cô nhận ra được.
Lâm Ngộ Thành tự nhiên ngồi xuống chỗ đối diện cô, không đợi Nghê Hạ đặt câu hỏi, anh ta đã lạnh lùng nói, "Chuyện lần trước cô nói tôi đã suy nghĩ rồi, nhưng mà Nghê Hạ, cô có chắc là nếu cô công khai chuyện của chúng ta trước đây, cô không bị tổn thất lớn không?"
Nghê Hạ nhíu mày, chuyện gì, tại sao Cảnh Tố không kể, hơn nữa, người này là ai?
"Khụ khụ... Hôm nay trời nhiều mây, nắng không gắt, ừm...anh bỏ kính râm ra được không?", Nghê Hạ uyển chuyển nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-3.html.]
Lâm Ngộ Thành khựng lại, nhìn cô với vẻ hơi khó hiểu, "Cô đừng đổi đề tài."
Trời ơi... Tôi không muốn đổi đề tài, tôi chỉ muốn biết anh là ai mà thôi.
Lâm Ngộ Thành hơi mất kiên nhẫn, hai tay anh ta đặt trên bàn, ngón trỏ tay phải thỉnh thoảng lại gõ xuống bàn, ngón tay thon dài, trắng nõn, rất đẹp.
Nghê Hạ liếc mắt, thầm tính xem làm thế nào để người này nói nhiều một chút.
"Cô muốn giả ngu giả ngơ thì tùy. Cô muốn nói với giới truyền thông rằng tôi và cô đã từng bên nhau cũng tùy cô. Có điều, hi vọng sau này cô đừng dây dưa nữa, nếu đã chia tay rồi thì cắt đứt gọn gàng. Được không?"
Rõ ràng là giọng điệu dò hỏi, nhưng để người này nói ra thì lại hết sức thẳng thừng, hờ hững.
Nhưng sự hờ hững này không phải điều quan trọng với Nghê Hạ, quan trọng là cô đang có cảm giác nghẹn bứ cổ họng, "Bên...bên nhau? Anh là?"
Lâm Ngộ Thành hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là không muốn nhiều lời với cô. Anh ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, "Được, nếu cô công khai, lần sau nếu có người hỏi, tôi sẽ thừa nhận, cô không phải lo tôi sẽ phủ nhận mà làm cô mất mặt... Nhưng mà Nghê Hạ này, hi vọng sau này cô có thể nghiêm túc đóng phim, đừng làm mấy chuyện vô vị đấy để nổi tiếng. Cô so với lúc vừa vào năm nhất đại học đúng là chẳng giống nhau chút nào..."
Câu cuối cùng anh ta nói rất khẽ, Nghê Hạ gần như không nghe thấy, nhưng lúc này cô cũng đã đoán ra tám chín phần. Sau khi Nghê Hạ thầm mắng Hạ Dĩ San vô số lần, cô đứng dậy chặn Lâm Ngộ Thành lại.
"Anh này, anh yên tâm, tôi sẽ không công khai với truyền thông, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì cả. Từ nay về sau chúng ta đường ai nấy đi, như người xa lạ. Anh cảm thấy thế nào?"
Ánh mắt Lâm Ngộ Thành chợt sáng lên, anh ta nhìn về phía Nghê Hạ, đột nhiên cảm thấy người này có gì đó khác lạ, nhưng chính xác là gì thì lại không tả được.
Cặp song sinh nhà họ Hạ vốn mang nét thanh tú, cho cảm giác thoát tục, không vương khói bụi trần gian. Chỉ có điều, Hạ Dĩ San luôn hấp tấp, bộp chộp thành quen, thế nên những người bên cạnh đều vì tính cách mà quên đi gương mặt của cô. Còn lúc này, Nghê Hạ lẳng lặng nhìn Lâm Ngộ Thành, cái nét điềm nhiên ấy cực kỳ hấp dẫn con mắt người khác.
Trong nháy mắt, Lâm Ngộ Thành có chút hoảng hốt, lúc định thần lại được, anh ta dời tầm nhìn đi mà có chút nghi ngờ. Một tuần trước, cô gái này vẫn còn điên cuồng uy h.i.ế.p anh ta, nếu không tái hợp thì sẽ công khai chuyện hai người từng bên nhau trong quá khứ. Nhưng lúc này lại thay đổi chủ ý ư?
Có điều, như vậy cũng tốt.
"Ừ, rất tốt."
Nghê Hạ cong môi cười, "Được, tạm biệt."
Nói xong, cô mặc kệ Lâm Ngộ Thành, cứ thế ngồi lại chỗ cũ. Lâm Ngộ Thành sửng sốt, Nghê Hạ chưa bao giờ để lộ nụ cười tươi rói như thế này. Anh ta liếc mắt nhìn cô một cái rồi nhấc chân rời đi.