Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Chỉ Mỗi Em - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:29:02
Lượt xem: 107

Tất cả nhân viên trong đoàn đều vô cùng sốt ruột, họ đứng hết cả dậy nhìn về phía bên đó.

 

Nhân viên phụ trách đã chạy về phía Nghê Hạ ngay lúc phát hiện ra điểm khác thường, nhưng con ngựa chạy quá nhanh, trong chốc lát họ không thể làm gì được.

 

Nghê Hạ cảm thấy mình bị xóc đến mức sắp nôn hết ra rồi, cả người như bị chia năm xẻ bảy. Cô cố gắng ôm chặt cổ ngựa đợi người đến cứu, sau đó con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát, cô dần không giữ được nữa rồi.

 

Đột nhiên, con ngựa hí lên một tiếng dài, sau đó nhảy chồm lên. Trong nháy mắt, Nghê Hạ bị hất mạnh khỏi lưng ngựa, rơi xuống đất ngay trước mắt mọi người.

 

"Nghê Hạ!!!"

 

"Nghê Hạ!"

 

...

 

"Người đâu?", sau khi nhận được tin báo, Hạ Tông Nguyên sợ hết hồn vía, ông vội vàng rời khách sạn đến phim trường, vừa nhìn thấy Phạm Khuê Ân đã xổ cả một tràng câu hỏi.

 

"Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Không đảm bảo được an toàn cho diễn viên, ngựa có vấn đề mà cũng không biết!", Hạ Tông Nguyên luôn tỏ ra một mặt nho nhã, lễ độ, với ai cũng rất ôn hoà, đây là lần đầu tiên mọi người thấy ông tức giận đến mất khống chế như vậy. Kết quả là, mọi người đều sững sờ.

 

Phó đạo diễn thấy không ai dám trả lời bèn xấu hổ bước ra, "Thầy Hạ, nhân viên phụ trách ngựa nói hôm nay thật sự là chuyện ngoài ý muốn, thì ra con ngựa đấy ăn nhầm phải thức ăn hỏng, cho nên mới..."

 

"Thế là xong?! Người ta đã bị thương rồi, các cậu phải chịu trách nhiệm!"

 

"Dạ, dạ, dạ, chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm trước diễn viên!"

 

Hạ Tông Nguyên lo lắng đến nhíu mày, "Nghê Hạ đâu, rốt cuộc bị thương thế nào?"

 

Phạm Khuê Ân nói, "Thầy Hạ, Nghê Hạ đã được đưa vào bệnh viên rồi."

 

"Bệnh viện nào?"

 

Phạm Khuê Ân báo địa chỉ, sau đó Hạ Tông Nguyên ngay lập tức vội vàng rời đi.

 

Hạ Tông Nguyên đi rồi, phó đạo diễn mới dám thở một hơi, "Tôi không biết thì ra lúc nóng giận thầy Hạ lại đáng sợ như vậy."

 

Đám nhân viên của đoàn cũng vẫn còn sợ, "Nhưng mà, sao thầy Hạ lại giận thế nhỉ? Sao tôi không biết Nghê Hạ với thầy Hạ lại có quan hệ tốt đến thế cơ?"

 

Phạm Khuê Ân nhíu mày, dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Hạ Tông Nguyên, phản ứng của ông ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Nếu nói chỉ đơn thuần là tiền bối quan tâm hậu bối thì cũng cực kỳ quá mức, không hợp với tính cách của Hạ Tông Nguyên. Anh ta cẩn thận suy nghĩ, hình như bắt đầu từ khi Hạ Tông Nguyên nhập đoàn, diễn viên mà ông quan tâm nhất là Nghê Hạ, còn thường xuyên hỏi anh ta tình hình của cô nữa...

 

...

 

Lúc Nghê Hạ mở mắt, thứ đập vào tầm mắt cô đầu tiên là một khoảng trắng xóa.

 

"Tiểu Hàm, con tỉnh rồi à?", có người cầm tay cô, giọng nói đầy vẻ lo lắng.

 

Nghê Hạ nhìn về phía người đó, "Sao bố lại ở đây?"

 

"Con bị thương thành ra thế này, bố có thể không tới được sao?", Hạ Tông Nguyên trầm giọng nói.

 

Nghê Hạ nhíu mày, nhìn về phía cẳng chân bị treo lên ở đuôi giường, "Chân tôi bị làm sao thế?"

 

"Gãy xương, phải hơn một tháng mới lành được."

 

"Hả?", Nghê Hạ ủ rũ, "Thế thì tôi đóng phim thế nào được."

 

"Còn muốn đóng phim gì nữa, bây giờ con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho bố, đừng làm gì cả. Ngã từ trên ngựa xuống, gãy chân với chấn động não nhẹ là may lắm rồi đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-60.html.]

"... Thế bên đoàn phim phải làm thế nào?"

 

"Đạo diễn Phạm vừa đến đây thăm con, lúc đấy con vẫn chưa tỉnh. Nhân viên phụ trách ngựa cũng bị phạt rồi. Tóm lại... bây giờ con chỉ cần tĩnh dưỡng thôi, không phải suy nghĩ những chuyện khác."

 

Nghê Hạ hơi đau đầu, "Quản lý của tôi đâu?"

 

"Ra ngoài mua cơm tối cho con."

 

Nghê Hạ "ừm" một tiếng, rồi nhìn về phía Hạ Tông Nguyên nói, "Thế bố cũng về nghỉ sớm đi, ở đây có Cảnh Tố rồi, tôi không sao đâu."

 

"Bố ở đây với con."

 

"Đừng, để cho người khác nhìn thấy lại không biết phải giải thích thế nào, bố về trước đi."

 

"Nhưng mà..."

 

"Được rồi, cùng lắm thì mai bố lại đến thăm tôi chứ gì.", Nghê Hạ bất đắc dĩ nói.

 

Hạ Tông Nguyên ngây ra, thầm vui sướng, "Vậy được, mai bố lại đến thăm con, con muốn ăn gì cứ bảo bố, bố mang đến cho con."

 

"Ừm.", Nghê Hạ rầu rĩ đáp.

 

Hạ Tông Nguyên vừa đi ra thì Cảnh Tố về.

 

"Em tỉnh rồi à? Thế nào, cảm thấy thế nào rồi?"

 

"Chân tàn rồi, chị nói xem.", Nghê Hạ uể oải nói.

 

Cảnh Tố như vẫn còn chưa hết hoảng, "Nhưng mà không quá nghiêm trọng, khoảng một tháng là ổn rồi, nếu mà phải nằm đây hai ba tháng thì không biết thế nào nữa."

 

"Phía đạo diễn Phạm..."

 

"Hết cách, chỉ có thể quay cảnh riêng lẻ của những người khác trước, của em thì để một tháng nữa tính tiếp."

 

"Được rồi."

 

"À mà này, thầy Hạ đâu?"

 

"Đi rồi."

 

Cảnh Tố đặt suất cơm xuống, "Thầy Hạ quan tâm đến hậu bối thật đấy, em bị thương, thầy ấy còn dặn chị phải chăm sóc em cho tốt nữa cơ."

 

Nghê Hạ mím môi, "Ừ."

 

"Chị đỡ em dậy, ăn một chút đi.", Cảnh Tố giúp cô nâng giường lên, "À đúng rồi, vừa nãy Hoắc Thiệu Hàng gọi điện đến."

 

Nghê Hạ sửng sốt, "Chị nói gì rồi?"

 

"Còn có thể nói cái gì chứ, đương nhiên là kể với anh ấy, suýt chút nữa em bị ngựa giẫm bẹp người, giờ đang nằm bất động trong bệnh viện rồi."

 

Nghê Hạ xị mặt, "Chị nói nghiêm trọng hóa lên làm gì, em chỉ bị gãy xương thôi mà!"

 

"Gãy xương? Em còn bị chấn động não nữa đấy, tuy là nhẹ thôi, nhưng mà cũng cực kỳ đáng sợ đấy được chưa?!", Cảnh Tố liếc xéo cô, "Mà á, chẳng phải em với anh ấy đang yêu nhau sao, chuyện này anh ấy không được biết à?"

 

"Cảnh Tố, em với anh ấy chưa đến bước đấy, với lại anh ấy còn phải làm việc, không cần thiết quấy rầy anh ấy."

 

"Chưa đến bước đấy thì cũng sắp rồi, em tưởng chị ngu à!", Cảnh Tố nói, "Thôi được rồi, em ăn cơm trước đi, chuyện tiếp theo để chị xử lý, em bị thương mà chị còn chưa yêu cầu bồi thường đâu đấy."

 

"..."

Loading...