Tình Yêu Đã Theo Gió Bay - Chương 4: Nhân tình thế thái
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:13:39
Lượt xem: 16
"Giờ thì biết cảm giác bị bắt nạt là như thế nào rồi chứ? Bị hắt cà phê với bị đổ dầu ớt có khác gì nhau đâu? Sao nào? Cô cũng thấy không chịu nổi nữa hả?"
Người bên ngoài không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong văn phòng có thể nhìn thấy rõ ràng đám đông tụ tập bàn tán xôn xao bên ngoài.
Mọi người đều biết có chuyện, nhưng chẳng ai dám đứng ra ngăn cản.
"Anh Vũ à, em không muốn nhìn thấy cô ta, em sợ lắm, anh bảo cô ta đi được không?" Đinh Gia Hân nũng nịu, kéo tay Trịnh Vũ lắc lắc.
"Đừng sợ, có anh ở đây, cô ta sẽ không có cơ hội bắt nạt em như trước nữa." Trịnh Vũ âu yếm vuốt tóc cô ta.
Mí mắt tôi giật giật, Trịnh Vũ lúc này, hoàn toàn khác với Trịnh Vũ trong ký ức của tôi...
Trịnh Vũ quay người lại, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không biểu lộ chút cảm xúc nào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn tôi: "Cô về trước đi."
"Em..."
Ra khỏi văn phòng, những kẻ trước đây luôn a dua nịnh hót, luôn miệng gọi tôi là "chị Tự Hoan", giờ đây đều đang chỉ trỏ sau lưng tôi.
Rời khỏi công ty, ngày nào tôi cũng ru rú ở nhà.
Không xuống giường ăn cơm, cũng chẳng muốn giao tiếp với ai, có khi nằm cả ngày trời.
Hình như chỉ có cách này, mới che giấu được những lời vu khống của hiện thực và tiếng ồn ào trong lòng.
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những kỷ niệm đẹp về Trịnh Vũ.
Cửa vang lên, tiếng bước chân dần rõ ràng.
Cho đến khi một bàn tay ấm áp đặt lên mặt tôi đang nóng rực.
Tôi biết Trịnh Vũ đến rồi.
Vì chỉ có hai chúng tôi biết mật mã khóa nhà tôi.
Vẫn là cái mật khẩu chúng tôi cùng nhau đặt, vào ngày chúng tôi chính thức yêu nhau.
"Bị sốt à? Sao không đi khám?"
Anh ta vén chăn, luồn tay qua đầu gối tôi, định bế tôi lên.
Tôi cố hết sức vùng vẫy, nhưng bị anh ta cuộn chặt trong chăn, bế ra ghế sô pha.
Tôi vẫn nằm im lìm, như một cái xác không hồn.
Một lúc sau, Trịnh Vũ bưng đến trước mặt tôi một bát cháo táo đỏ nóng hổi và một nắm thuốc hạ sốt.
"Anh quên rồi à? Em không ăn táo đỏ."
Trịnh Vũ cười khẽ, kiên nhẫn nhặt từng quả táo đỏ ra.
"Xin lỗi, anh quên mất, chỉ nghĩ táo đỏ bổ m.á.u thôi."
Anh ta nhặt rất cẩn thận.
Nhặt xong, lại bưng bát đến trước mặt tôi, giọng vẫn dịu dàng như vậy: "Nào, tự ngồi dậy uống đi."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, rồi đột nhiên đưa tay hất đổ nửa bát cháo.
"Không tin em thì tại sao còn đến tìm em, tại sao?! Em không bắt nạt cô ta, em không có, em không có! Anh còn đến nữa, em sẽ báo cảnh sát bắt anh..."
Tôi thừa nhận lúc này mình giống kẻ điên, tóc tai rối bời, mắt đỏ hoe, điên cuồng giật tấm chăn trong tay.
Nghe tôi nói vậy, Trịnh Vũ dừng động tác, cười khẩy.
"Cô nghĩ cô báo cảnh sát sẽ có người tin cô sao? Trong hồ sơ cá nhân của cô, ghi rõ từng vụ cô nói dối hồi đi học, lấy ra cô có thể nói mình bị oan ức không?! Đây là vết nhơ cả đời của cô, cô đừng hòng rũ bỏ nó..."
Trịnh Vũ lạnh lùng nói ra những gì anh ta cho là sự thật.
Từ ánh mắt anh ta, tôi lại một lần thấy sự khinh miệt kiêu ngạo đó.
Tôi tức giận đến cực điểm, cầm bất cứ thứ gì bên cạnh ném về phía anh ta.
Nhưng lần nào anh ta cũng né được một cách hoàn hảo.
Anh ta bưng nửa bát cháo còn lại, cả cháo lẫn thuốc, bóp miệng tôi đổ hết vào.
Uống xong cháo, anh ta ôm chặt tôi vào lòng.
Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Thật dễ chịu...
Mấy đêm liền mất ngủ, tôi gần như thiếp đi.
Anh ta đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay, anh đến để nói lời chia tay."
"Anh và Gia Hân sẽ kết hôn vào tháng sau..."
Nghe câu này, tôi cảm thấy như axit dạ dày đang sôi sục, toàn thân bốc mùi hôi thối.
Cùng với một cơn choáng váng, tôi nôn mửa.
Nôn đến mức trước n.g.ự.c bê bết.
Cả lên đồng hồ đeo tay đắt tiền và bộ vest của anh ta nữa.
Hơi thở anh ta bắt đầu dồn dập, lúc đó tôi biết anh ta tức giận rồi.
Anh ta thô bạo lột áo ngủ của tôi.
Bế tôi vào phòng tắm, xả nước lạnh nhất lên người tôi.
Tôi không còn chút xấu hổ nào nữa.
Cứ thế trần truồng đứng im thin thít.
Lúc anh ta quay đi lấy khăn tắm, tôi bưng chậu nước bẩn mấy hôm chưa đổ hắt thẳng vào người anh ta.
Anh ta theo phản xạ nhắm mắt, rồi đưa tay lau mặt, giật lấy cái chậu trong tay tôi.
Nước bẩn b.ắ.n tung tóe lên mặt, lên người anh ta.
Nước từ tóc vẫn nhỏ tong tong xuống.
"Cô bị điên rồi à!"
Nói xong, anh ta ném mạnh cái chậu xuống đất, rồi rời khỏi nhà tôi.
Nhìn bộ dạng thảm hại của anh ta, tôi cười phá lên vì tức giận.
Trong lòng dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.