Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tình Yêu Hai Mặt - Chương 14 (Hết)

Cập nhật lúc: 2024-07-08 22:32:53
Lượt xem: 490

Văn Thức An tỉnh táo lại rơi vào trạng thái t.ự k.ỷ.

Nhất là khi tôi không đưa ra phản hồi tích cực nào.

Cả người anh chỉ toàn sự thất vọng và hoảng loạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Anh... anh vẫn còn việc khác phải làm..."

Mắt thấy người này lại muốn kiếm cớ chạy trốn, tôi trực tiếp cười lạnh: "Anh muốn ra khỏi cái phòng một bước, chúng ta lập tức ly hôn!"

"Giấy chứng nhận kết hôn anh đã giấu rồi!" Văn Thức An phản xạ có điều kiện phản bác.

Nói xong sắc mặt anh liền trắng bệch, lúc nhìn về phía ta thì lo sợ bất an.

Cuối cùng có chút cam chịu.

Tôi tức giận và buồn cười.

Trực tiếp định nói thẳng ra.

Nhưng trước khi nói ra còn có một chuyện quan trọng khác cần phải hỏi: “Diệp Hạ Hoan rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nhưng kỳ thật, đáy lòng tôi có một suy đoán mơ hồ.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Đối với chuyện Diệp Hạ Hoan là bạch nguyệt quang của Văn Thức An Cầu là do tôi nghe được từ Văn Lan, mà Văn Lan vẫn luôn không thích tôi.

Quả nhiên, vẻ mặt của Văn Thức An chợt mờ mịt.

Nhưng dù sao anh cũng là người đã bái sư trên mạng.

Vì thế cẩn thận hỏi tôi: "Anh có nên... có quan hệ gì với cô ta không?"

“Không.”

Tôi mỉm cười: "Không có gì là tốt nhất.”

Văn Thức An trầm mặc, sau đó ở trước mặt tôi gọi một cuộc điện thoại.

Ý tứ cũng rất rõ ràng, từ đâu tới thì trở về nơi đó.

Vì thế Diệp Hạ Hoan về nước không bao lâu, lại phải quay lại nước ngoài.

Tôi im lặng.

Đối diện với đôi mắt đen lấp lánh của Văn Thức An, không nói nên lời.

Tôi thở dài: "Có qua có lại, anh có gì muốn hỏi em không?"

Văn Thức An sửng sốt.

Rồi sau đó từng chút từng chút chợt đỏ mặt.

Cả người giống như là bị hấp chín.

Vì thế dưới ánh mắt cổ vũ của tôi, Văn Thức An lắp bắp hỏi: "Tối hôm qua, em... em thích thiết lập loại người nào nhất?"

Tôi: “???”

Đừng làm chó con là được.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để bày tỏ tình yêu, sao anh không tận dụng để học chứ?

Thấy tôi không hé răng, Văn Thức An vội vàng nhỏ giọng sửa chữa: “Em thích dạng nào, anh đều có thể học!""

“Em đương nhiên biết anh có thể học.”

Tôi tức giận trực tiếp tế ra đòn s.á.t t.h.ủ.

Tôi đem nhật ký trò chuyện của Văn Thức An và tôi cho anh xem.

"Hiện tại em cho anh một cơ hội gặp mặt học trực tiếp. Em muốn hỏi tiểu đồ đệ còn muốn học cái gì?"

Tôi thừa nhận, tôi mang theo chút ý tứ trả thù.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-hai-mat/chuong-14-het.html.]

Nhưng tôi không nghĩ rằng điều này đã gây ra một cú sốc quá lớn cho anh

Anh sững sờ nhìn di động.

Sắc mặt trắng bệch, hốc mắt càng đỏ hơn.

Tôi đau đầu: "Không được khóc!"

Vì thế Văn Thức An lại nhịn xuống.

Nhưng khi lên tiếng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Em... em đều biết?”

“Ý anh là chuyện gì?”

Tôi cố tình trêu chọc anh ta: "Là biết anh chính là một người có não yêu đương, hay là biết mỗi ngày anh đều không muốn giữ nam đức, luôn muốn ăn t.h.ị.t em?"

Sắc mặt Văn Thức An lại trắng bệch vài phần.

Lo lắng thật khiến người ta nóng nảy.

Tôi thở dài, trực tiếp đi lên ôm anh hôn một cái: “Anh sợ cái gì? Miệng là để nói chuyện, anh không nói thì làm sao biết em biết là anh có thích hay không?”

“Nhưng thái độ của em đối với anh rất tệ, đặc biệt là trước mặt Thẩm Cảnh Niên.” Văn Thức An nhỏ giọng, ủy khuất.

Tôi đang bị nghẹn.

Nghĩ thầm lúc ấy thái độ của anh đối với tôi cũng không tốt lắm, mặc dù là giả bộ.

"Vợ à, chúng ta bây giờ là cùng nhau tiến lên, đúng không?"

Thấy sắc mặt tôi không ổn, Văn Thức An thức thời chuyển đề tài.

Tôi không nói.

Mà là nhào tới.

Trả lời anh ấy bằng hành động.

***

Tôi đã sai.

Tôi vốn đem cuộc đối thoại ra để khiến Văn Thức An xấu hổ và tức giận.

Kết quả vì sự tức giận và xấu hổ của anh mà chính tôi thiếu chút nữa đứng không nổi.

“Văn Thức An!”

“Vợ ngoan!"

Văn Thức An lại gần hôn lên mái tóc ướt sũng của tôi, không biết dỗ tôi lần thứ mấy: “Lần này lần cuối.”

"Có quỷ mới tin anh!"

“Vợ à, em thật đẹp!”

“... Cút!”

Tôi phải thừa nhận, lo lắng lúc trước của Văn An về việc nếu để bại lộ bản tính thì tôi sẽ ly hôn với anh ta là chính xác.

Không biết lăn lộn bao lâu, đến khi tôi buồn ngủ, Văn Thức An cẩn thận ôm tôi vào lòng.

Hết lần này đến lần khác: “Vợ à, anh thật sự rất yêu em.”

“Trên đời này anh yêu em nhất!"

Tôi nhắm hai mắt không hé răng. Nhưng khóe môi lại cong lên vì sung sướng.

Thôi quên chuyện đó đi.

Sau này vẫn sẽ cho Văn Thức An uống rượu, nhưng vừa phải thôi.

-HẾT-

Loading...