Tình yêu ngọt ngào - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-17 20:11:29
Lượt xem: 764
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều có thể thấy rằng tôi đang từ chối anh ta cách xa hàng ngàn dặm.
Nhưng anh ta không có mắt nhìn người, cũng sẽ không buông tha cho tôi: "Vậy bồi thường đi, em còn chưa có bồi thường cho anh."
Tôi cười khẩy, “Được.” Một người đàn ông không thể sống với số tiền ít ỏi này.
Tôi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển tiền cho anh ta, "Anh muốn bao nhiêu, năm trăm? Hay một nghìn? Tôi còn là sinh viên, không có hơn."
Vương Hoài giật điện thoại di động đang chuyển tiền của tôi, “Tôi nói rồi, tôi không muốn tiền của em, tôi muốn người.”
Tôi cười lạnh, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: "Anh muốn tôi sao? Luật sư Vương, buôn người là trái pháp luật. Anh, một luật sư, biết luật và muốn phạm luật đúng không? Hay là... Câu này ý tứ là muốn tôi lại cùng anh ngủ một đêm, đúng không?"
Vương Hoài lúc này thân thể căng thẳng, nghe tôi nói như vậy, anh ta có chút nhụt chí, nhưng lại bất đắc dĩ, "Ưng Bảo, em có lương tâm không?"
Tôi nghe vậy cả giận, gầm lên: "Tôi không có lương tâm sao? Đúng, anh có lương tâm, anh có lương tâm nhất, tôi chưa từng thấy qua một tên lưu manh nào như anh, trong lòng có ánh trăng sáng, lại có thể ngủ cùng tôi."
Nói đến đây, nước mắt tôi không tự chủ được mà rơi xuống, “Mặc dù... đêm đó... tôi... chủ động, nhưng... trong lòng anh đã có người khác, anh có thể... anh có thể ...đẩy tôi ra, và ...Sau đó anh...anh nói...những lời mập mờ đó. Vương Hoài, tôi muốn...hỏi...anh, anh nghĩ gì về tôi?"
Những ân oán bao nhiêu ngày nay đều bị tôi công khai, tôi nghĩ nếu không gặp Vương Hoài và tránh mặt anh ta, tôi sẽ có thể quên đi những chuyện này và những lời nói đó.
Vương Hoài thấy tôi khóc, lập tức áy náy, tiến lên giúp tôi lau nước mắt, “Vậy em cũng biết anh có người mình thích, sao em lại không biết người này là em?”
"Aha, tôi?" Tôi sửng sốt, không... làm sao... có thể là tôi?
"Tôi không tin, đàn ông toàn là ma nói dối, nhất định là anh ta ngủ với tôi, lại không dám thừa nhận mình có người mình thích, cho nên mới nói người đó là tôi."
Điều đó không có nghĩa là não của tôi bị úng, sẽ tin vào trò bịp bợm ngẫu hứng của Vương Hoài.
“Ưng Bảo, đồ ngốc này, em thật sự không nhớ anh sao?” - Vương Hoài lắc đầu tôi, cố gắng nhớ lại trí nhớ của mình.
Lần này tôi hoàn toàn c.h.ế.t lặng, anh không phải là anh trai của Vương Nguyên sao? Tôi có gặp Vương Hoài trước đây không? Không, một sinh viên năm nhất đẹp trai như vậy đứng trước mặt tôi, làm sao tôi không có chút ấn tượng nào với anh ta.
"Anh biết em, cô gái ngốc, sao em không nhớ gì cả. Để anh nhắc cho em nhớ, bảy năm trước, là sinh nhật lần thứ mười tám của Lâm Cảnh Hào."
11
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Bảy năm trước, tôi 15 tuổi và đang học năm thứ ba trung học cơ sở.
Lúc đó tôi còn chưa chuyển đi, Lâm Cảnh Hào mà Vương Hoài nhắc đến chính là anh trai hàng xóm của tôi, lớn hơn tôi ba tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-ngot-ngao/7.html.]
Vào kỳ nghỉ hè khi tôi bước vào năm thứ ba trung học cơ sở, điểm môn khoa học của tôi rất kém, mẹ tôi bảo tôi ở nhà làm bài kiểm tra vật lý.
Nhưng tôi không thích vật lý, tôi muốn ra ngoài chơi, nhưng mẹ tôi không đồng ý, tôi rất tức giận.
Vài ngày sau, Lâm Cảnh Hào gửi tin nhắn hỏi tôi có rảnh vào ngày 16 không và mời tôi đến nhà anh ấy để chúc mừng sinh nhật anh với các bạn cùng lớp.
Tôi rất muốn đi, Lâm Cảnh Hào đã coi tôi như em gái ruột từ khi tôi còn nhỏ, anh ấy dạy tôi trượt băng và trượt ván, mẹ tôi cũng rất thích anh ấy.
Nhưng tôi sợ mẹ tôi không đồng ý nên đã nhờ Lâm Cảnh Hào nói với bà, quả nhiên mẹ tôi đồng ý.
Vào ngày 16, tôi khoác lên mình chiếc váy xếp li màu xanh nước biển yêu thích, vui vẻ bay ra khỏi lồng như một chú chim.
Trong gia đình Lâm Cảnh Hào có rất nhiều người, họ là những người mà tôi không quen biết, là bạn học của anh ấy, khi biết tôi là em gái của Lâm Cảnh Hào, mọi người đều rất ấm áp với tôi.
Vì không chuẩn bị trước quà sinh nhật nên tôi đã chơi một bản piano cho Lâm Cảnh Hào làm quà sinh nhật trước mặt mọi người và nhận được tràng pháo tay nồng nhiệt.
Ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi có gặp Vương Hoài, ở nhà Lâm Cảnh Hào, Vương Hoài mặc áo sơ mi trắng quần bò xanh nhạt đứng cạnh Lâm Cảnh Hào.
Lâm Cảnh Hào nhiệt tình giới thiệu với tôi, "Ưng Bảo, đây là bạn tốt của anh, anh Vương Hoài, cậu ấy rất đẹp trai phải không?"
Tôi nghe theo lời anh ấy nhìn sang, anh này đẹp trai thật, nhưng lúc đó có một cô gái trẻ gọi tôi qua ăn bánh, tôi lơ đễnh không để ý tên anh ta nên chỉ biết anh ta họ Vương.
Sau này, khi tôi kết bạn với mọi người, những anh chị đó đã dạy tôi chơi rất nhiều trò chơi, và tôi chưa bao giờ nghĩ đến "Anh Vương" đó.
Hôm đó tôi rất vui, vui như được đón sinh nhật vậy.
12
Nghĩ tới đây, tôi xấu hổ cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ nói với Vương Hoài: "Thật xin lỗi, anh Vương Hoài, em trước đây không có nhận ra anh."
"Mặc dù anh vẫn đẹp trai như ngày nào, nhưng hồi đó em không nghe rõ tên anh, em vẫn chỉ biết anh họ Vương."
Vương Hoài bất đắc dĩ cười cười, “Thật tốt là em còn nhớ, nếu không anh cũng không biết làm sao chứng minh mình không phải lưu manh.” - Anh xoa đầu tôi, ôm tôi vào lòng.
“Đợi đã, không phải anh… yêu em từ cái nhìn đầu tiên đó chứ?.” Tôi đột nhiên nghĩ đến câu hỏi này, và tôi vẫn không thể tin được.
"Muốn biết ký ức của anh sao?"
Tôi khẽ gật đầu trong vòng tay anh.