🍀Tình Yêu Theo Gió Bay🍀 - Chương 6: Không có kết quả
Cập nhật lúc: 2024-06-06 21:40:40
Lượt xem: 45
“Cậu còn nhớ Đinh Gia Hân, đứa thường xuyên bắt nạt tôi hồi trung học không? Bọn họ sắp kết hôn rồi."
Tất cả những chuyện xấu hổ của tôi hồi trung học, Tư Thần đều biết.
Tôi nhìn mặt sông phẳng lặng.
Không khí bỗng trở nên im ắng.
“Tớ vẫn nhớ, có lần vì tớ không mang cơm cho cô ta, cô ta đã dẫn theo một đám người thay phiên nhau tát tớ, Kiêu Dương chỉ vì bênh vực tớ một câu mà bị chúng nó dồn vào góc tường đánh hội đồng.”
Tôi ôm mặt khóc nức nở.
Trời bắt đầu lắc rắc mưa, như hòa vào dòng nước mắt của tôi.
Tư Thần lặng lẽ ở bên an ủi tôi.
Lần đó, Kiêu Dương bị đánh phải nhập viện, đầu khâu sáu mũi.
Đinh Gia Hân cảnh cáo chúng tôi đây chính là cái giá phải trả cho việc đứng ra bảo vệ người khác.
Sau đó, Kiêu Dương còn bị trầm cảm một thời gian dài, học hành bị trì trệ mấy năm.
“Tớ đã nghĩ, nếu như lúc đó tớ không nhu nhược như vậy, nếu như tớ là kẻ gây chuyện, có lẽ bây giờ chúng ta đã sống tốt hơn rồi.”
Tớ luôn tự nhủ phải mạnh mẽ lên, vì tớ nghĩ nếu không mạnh mẽ, cả đời này của tớ sẽ bị hủy hoại.
“Nhưng mà... rõ ràng tất cả những chuyện này, đều không nên để cho cô ấy phải gánh chịu.”
Tôi lấy điện thoại ra, mới phát hiện máy ghi âm vẫn đang bật.
“Haiz, lại ghi không được bằng chứng gì hữu ích, giữ lại cũng vô dụng.”
Nói xong, tôi thở dài, tắt điện thoại đi.
Tư Thần khuyên tôi nên học cách tha thứ cho bản thân.
Trong hoàn cảnh lúc đó, không ai có thể đứng ngoài cuộc, phần lớn chỉ có thể chấp nhận và rút kinh nghiệm, vì chuyện này không phải là lỗi của tôi.
“Nếu như sau này tớ không gặp Trịnh Vũ…”
“Tư Hoan, lẽ ra tớ muốn giấu bí mật này suốt đời.” Tư Thần nói tiếp.
“Cậu muốn trả thù cho bản thân mình không?” Anh ấy mở to mắt, nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi hơi sững sờ, không dám tin vào tai mình.
"Cậu có cách nào sao?” Sau đó, tôi gật đầu theo phản xạ.
“Cậu còn liên lạc với Kiêu Dương không?” Tư Thần hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-theo-gio-bay/chuong-6-khong-co-ket-qua.html.]
Tôi lắc đầu.
Sau chuyện đó, Kiêu Dương đã xóa liên lạc với tất cả chúng tôi.
Có lẽ chỉ như vậy, cô ấy mới có thể hoàn toàn thoát khỏi kí ức đau buồn năm xưa.
“Tớ đã gặp Kiêu Dương, năm ngoái cô ấy bị tai nạn giao thông, nằm viện tớ, lúc đó tớ là người phẫu thuật cho cô ấy.”
“Lần đầu tiên gặp lại, tớ cũng hơi ngạc nhiên, cô ấy thay đổi rất nhiều, không còn là cô bé nhút nhát như hồi trung học nữa, tớ cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ biết bây giờ cô ấy đang làm quản lý tại một khách sạn lớn, có xe có nhà, sống rất thoải mái.”
“Bệnh viện luôn lưu lại thông tin liên lạc của bệnh nhân sau mỗi ca phẫu thuật, nếu cậu muốn liên lạc với cô ấy, tớ có thể hỏi ý kiến của cô ấy giúp cậu, biết đâu cô ấy có thể giúp gì cho cậu thì sao!”
Tôi suy nghĩ một chút.
Cuộc sống bây giờ đối với cô ấy đã rất tốt rồi, sự xuất hiện của tôi liệu có phải là một sự làm phiền hay không.
"Thôi bây giờ không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Mưa ngày càng lớn, chúng tôi tạm biệt nhau rồi ai về nhà nấy.
Dù sao thì, người tôi cũng ướt như chuột lột rồi.
Vừa mở cửa ra, tôi nhìn thấy ánh đèn lờ mờ trong nhà.
Phản ứng đầu tiên của tôi không phải là nhà bị trộm ghé thăm chứ?!
Tôi hoảng hốt định đóng cửa lại.
Lúc này, một bàn tay đã giữ lấy khung cửa.
Bàn tay kia kéo phắt tôi vào nhà, cửa cũng được khóa lại.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Là Trịnh Vũ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy anh ta mặc áo đen quần đen, đầu đội mũ lưỡi trai.
Người tôi lại run lên một cách không kiểm soát.
Nửa khuôn mặt anh ta ẩn trong bóng tối, trong mắt lóe lên vẻ khó lường.
“Em đi đâu về mà muộn thế? ” Anh ta lại nhìn tôi một lượt.
“Nhìn em thảm hại kìa, giống hệt một con mèo ướt nước.”
Nói rồi, anh ta lấy chiếc khăn trên kệ xuống, nhẹ nhàng lau tóc cho tôi.