Tình yêu thứ hai - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-23 12:46:23
Lượt xem: 3,587
21
Đường xá về đêm, xe cộ nối đuôi nhau giống như một dải ruy băng lưu động. Kiến trúc hai bên đường, dưới ánh đèn neon chiếu rọi, có vẻ cao lớn mà hùng vĩ.
Đèn đỏ phía trước sáng lên, xe cộ lại lưu thông.
Tôi nhìn hai ba người trên đường dành cho người đi bộ, những học sinh cùng nhau về nhà, nhớ tới ngày lần đầu tiên gặp Giang Doãn, cũng là trên đường tan học về nhà.
Năm đó tôi đang học năm ba trung học cơ sở.
Tan giờ tự học buổi tối, trên đường bị mấy tên côn đồ bên ngoài trường chặn lại.
Bên trong có một cô gái tóc vàng, trước kia ở cùng cô nhi viện với tôi.
Cô ta nhận ra tôi, uy h.i.ế.p tôi đóng phí bịt miệng, nếu không sẽ đem chuyện tôi là con nuôi nhà họ Thẩm rêu rao khắp trường.
Lúc ấy tôi đang học trường dành cho con nhà giàu, nếu như những người bạn trùng trường biết tôi chỉ là con nuôi, nhất định sẽ xa lánh tôi.
Tôi muốn sống một cuộc sống đàng hoàng và không muốn sống một cuộc đời bị bắt nạt nữa, không còn cách nào khác là phải giao tiền.
Cô ta thấy tôi dễ bị bắt nạt, nên được voi đòi tiên, bắt đầu động chân động tay với tôi, vô tình Giang Doãn đi ngang qua, dùng bóng rổ đập vào đầu.
Giang Doãn tháo tai nghe xuống, nhai kẹo cao su nói: "Mấy đứa con trai các cậu bắt nạt một đứa con gái, còn biết xấu hổ hay không?"
Đám côn đồ kia đều biết Giang Doãn.
Bởi vì Giang Doãn là chúa tể nổi tiếng, bọn họ không dám chọc, toàn bộ đều chạy.
Giang Doãn đi tới trước mặt tôi, "Cậu tên Thẩm Tri Ý đúng không.”
Tôi nhìn hắn ngạc nhiên.
Hắn cà lơ phất phơ cười: "Đứng đầu tất cả các môn học toàn khối, là học trò ngoan trong mắt giáo viên, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
Tôi nắm chặt vạt áo, không nói gì.
Hắn lại đột nhiên cúi người, kề sát vào mặt tôi, thổi kẹo cao su.
“Tôi tên Giang Doãn, sau này tôi che chở cho cậu. Nhưng điều kiện là, sau này tất cả bài tập, cậu đều phải giúp tôi làm.”
Đèn đường mờ nhạt chiếu rọi sau lưng Giang Doãn, tôn lên khuôn mặt tươi cười lưu manh của hắn.
Nữ sinh mới lớn có lẽ đều sẽ thích hình tượng nam sinh badboy như vậy.
Đó là lần đầu tiên tôi động tâm.
Giang Doãn cũng trở thành người duy nhất trong trường biết tôi là con nuôi.
Sau đêm đó, mỗi ngày tan học hắn đều đúng giờ xuất hiện trước cửa lớp tôi, nhét bài tập vào tay tôi, sau đó đưa tôi về nhà.
Không ai dám quấy rầy tôi nữa.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Lúc ấy tôi thật sự cảm thấy, Giang Doãn đối với tôi không giống với người khác.
Ví dụ như trong trận bóng rổ, hắn chỉ cần tôi đưa nước cho hắn, bảo tôi giúp hắn lau mồ hôi trên trán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/tinh-yeu-thu-hai/8.html.]
Trời mưa dầm, hắn sẽ cởi áo khoác của mình, trùm lên đầu, dắt theo tôi cùng chạy.
Cho đến khi Lâm Tô Tô xuất hiện, tất cả liền thay đổi.
22
Lúc bốn giờ sáng, tôi bị điện thoại di động đánh thức.
Mơ mơ màng màng tiếp điện thoại: "Alo.”
Giọng Cố Thời lại vô cùng tỉnh táo: "Anh đang ở trước cửa nhà em.”
Tôi mở mắt ra, cơn buồn ngủ trong nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Đi chân trần từ trên giường chạy xuống, kéo rèm cửa sổ ra nhìn ra ngoài, trước cửa chính có một chiếc Maybach đang đỗ.
Cố Thời mặc áo khoác màu đen, ngồi dựa vào trước mui xe, một tay giơ điện thoại, một tay kẹp điếu thuốc, đang ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười nhẹ của anh: "Bây giờ anh biết em ở phòng nào rồi."
Tay tôi sờ lên thủy tinh, lạnh như băng.
“Sao anh lại đột nhiên tới đây?”
Tiếng thở của người ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng: "Bởi vì em nhớ anh mà.”
Tôi có chút áy náy nhìn anh qua cửa sổ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cửa kính nói: “Tôi nói như vậy vì..."
Anh cướp lời tôi: "Là bởi vì Giang Doãn ở đó nên em cố ý nói cho cậu ta nghe.”
Giọng nói trầm ổn của Cố Thời mang theo sự dịu dàng, làm cho người ta có cảm giác an toàn vô tận: "Nhưng anh nhớ em, là thật. Cho nên anh bay trong đêm, chỉ muốn nhìn em một cái.”
Đêm khuya cuối mùa thu, trái tim tôi dường như được cái gì đó sưởi ấm.
Tôi biết, là anh lo lắng cho tôi.
Cố Thời không tới cửa.
Buổi chiều anh còn có một cuộc họp quan trọng phải tham dự, phải bay về Hồng Kông.
Mãi cho đến sau khi anh đi thật lâu, lòng tôi cũng không thể bình tĩnh.
23
Lâm Tô Tô nổi tiếng rất khó mời, nhưng bởi vì cô ta chấp nhận phỏng vấn của tôi, nên danh tiếng được nâng lên tầm cao mới.
Sau đó rất nhiều nghệ sĩ đều chủ động liên lạc với đài truyền hình, muốn hẹn tôi phỏng vấn.
Nhà đài tăng lương cho tôi, còn tranh thủ chớp thời cơ, cố ý sáng lập cho tôi một chương trình phỏng vấn độc lập.
Bởi vì phong cách phỏng vấn của tôi sắc bén, rất được cư dân mạng hoan nghênh, cho nên liên tục nửa tháng, chuyên mục của tôi đều đứng đầu về tỉ lệ người xem, hơn nữa còn phá vỡ nhiều kỷ lục.
Những người từng coi thường tôi và nói đùa rằng tôi đến Đài bằng cửa sau giờ đây gặp mặt đều là gọi tôi là “chị Ý”
Ngay cả mẹ tôi cũng vậy.
Lần đầu tiên từ nhỏ đến giờ bà khen tôi: "Tri Ý, con làm tốt lắm. Sau này cũng phải vì nhà họ Thẩm mà giữ thể diện, nhớ không?”