Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tô Lan Kiều - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-05-14 01:49:55
Lượt xem: 9,123

Khi Tuyên Vương lâm nạn từng sống ở nhà ta.

Ta tận tâm chăm sóc hắn, ca ca mạo hiểm giả thành hắn dụ kẻ địch rời đi.

Thế mà hắn lại nghe lời con gái trưởng thôn, kết tội ca ca thông địch bán nước, xử t/ử huynh ấy bằng hình ph/ạt lă/ng trì.

Ta cũng bị vạn người phỉ nhổ, cuối cùng ch/3t  thảm trên đường.

Mở mắt ra lần nữa, ta trọng sinh về ngày nhặt được Tuyên Vương.

Đối diện với ca ca đang kiên quyết muốn cứu Tuyên Vương, ta cẩn thận hỏi:

"Ca ca, huynh tin có kiếp trước không?"

Ca ca im lặng thật lâu: "Muội cũng trọng sinh sao?"

Tin dữ về cái ch/3t  của ca ca truyền đến vào đúng ngày hôn lễ của Triệu Thịnh và Bạch Đào đang tổ chức trong làng. Ta lê lết thân thể ốm yếu xông vào, cắt ngang lễ bái đường của bọn họ. Triệu Thịnh khó chịu nhìn ta.

Ta khàn cả giọng chất vấn: "Triệu Thịnh, ca ca ta vì muốn thay ngươi dẫn dụ kẻ địch, mới bị ép buộc phải thuận theo, đợi thời cơ để trở về, ngươi dựa vào đâu mà kết tội huynh ấy thông địch bán nước?"

Lời còn chưa dứt, Bạch Đào hất khăn trùm đầu lên, lạnh lùng nói:

"Năm đó ca ca ngươi mang theo ngọc bội đi, nói một tháng sau sẽ trả lại, nhưng A Thịnh đợi suốt bốn mươi ngày, vẫn chưa nhìn thấy ngọc bội đại diện thân phận hắn ở đâu, ai biết ca ca ngươi có tâm tư gì? Nếu không phải A Thịnh thông minh, huynh ấy làm sao có thể khôi phục được thân phận Vương gia."

Ta gần như tức đến nỗi muốn nôn ra máu: "Ca ca ta vì muốn sống sót, cùng kẻ địch hòa hoãn mới chậm trễ trở về, huynh ấy đối với ngươi có ơn cứu mạng, các ngươi sao có thể..."

Ta còn chưa nói hết, Triệu Thịnh đã mất kiên nhẫn cắt ngang:

"Bất quá chỉ là ch/3t  một tên thứ dân mà thôi, Lâm gia các ngươi đối với ân tình của bản vương, bản vương chẳng phải đã thưởng cho các ngươi trăm lượng bạc sao?"

Ta suýt nữa thì cười ra tiếng.

Triệu Thịnh thấy ta dây dưa không dứt, giơ tay gọi thị vệ, muốn đuổi ta ra ngoài.

Ta bị hai tên nam nhân giữ chặt, không thể động đậy, chỉ đành khổ sở cầu xin:

"Triệu Thịnh, ngày trước ngươi bị thương hôn mê bất tỉnh, ta cũng từng không quản ngày đêm chăm sóc ngươi, xin người nể chút ân tình này mà cho ta mang t.h.i t.h.ể ca ca trở về."

"Tội thông địch bán nước, tru di cửu tộc, A Thịnh thương xót huynh muội các ngươi là cô nhi không cha không mẹ, mới không trị tội ngươi, ngươi có tư cách gì mà đưa ra yêu cầu?"

Bạch Đào kéo khóe miệng, giễu cợt nói: "Muốn thi thể? Vậy ngươi phải nhanh một chút, kẻo bọn chó hoang không biết lại tranh hết phần.”

Nàng ta vừa nói dứt, ta liền hộc ra một ngụm máu.

Thị vệ ném ta ra khỏi thôn.

Giữa mùa đông tháng chạp, tuyết phủ trắng xóa, cả người ta đã mất đi tri giác.

Trong lúc ý thức mơ hồ, ta nhìn thấy Bạch Đào một thân hồng y chậm rãi tiến đến, giẫm lên người ta.

"Lâm Phi, ngươi có biết vì sao ta lại hận ngươi như vậy không?"

"Tại sao?"

"Năm đó khi ta mới bảy tuổi, vì vô ý làm hỏng y phục của đích nữ Tô gia, bị đánh giữa đường. Sau đó ta dẫn dụ người bán trẻ con trói nàng ta lại, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ biến mất không thấy tăm hơi, không ngờ sáu năm sau, nàng ta lại xuất hiện ở trong thôn. Ta rất thấp thỏm, lại phát hiện nàng ta mất trí nhớ, vì vậy ta tiếp cận nàng ta, cùng nàng ta trở thành bạn bè, đợi ba năm, rốt cuộc lần nữa chờ được cơ hội."

Bạch Đào cúi đầu nhìn ta: "Mà ngươi, Lâm Phi, chính là Tô gia tiểu thư năm bảy tuổi đó đã đánh ta, ngươi lúc trước phong quang biết bao, ai ngờ hiện tại như chó hoang bị ta giẫm dưới chân. Ngươi cứ mang theo vết nhơ duy nhất của ta, vĩnh viễn biến mất đi."

Nói xong, nàng ta đ.â.m chủy thủ vào cổ ta.

"A Phi, chỗ đó hình như có người nằm, để ta qua đó xem sao."

Ta vừa trọng sinh, đã nghe thấy giọng nói trong trẻo ấm áp của ca ca.

Gần như theo bản năng, ta nắm lấy tay ca ca đang định tiến lên.

"Đừng, ca ca, đối phương lai lịch bất minh, mọi người vẫn nên đừng quản thì hơn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-lan-kieu/chuong-1.html.]

Cở kiếp trước vẫn còn in đậm trong trí nhớ, chỉ cần ngăn ca ca không cứu Tuyên Vương, là có thể tránh được tai ương sau này.

Ai ngờ ca ca nghe xong lời ta, cau mày, liếc mắt nhìn ta đầy ẩn ý.

"A Phi, muội xưa nay thiện lương, vì sao lần này lại thấy ch/3t  mà không cứu?"

Ta rối bời vì chuyện kiếp trước, dè dặt hỏi: "Ca ca, huynh tin có kiếp trước sao?"

Chỉ một câu nói, mặt ca ca liền biến sắc, vươn tay che miệng ta, nhìn trái nhìn phải, sau đó mới hỏi với ánh mắt phức tạp: "Vậy nên A Phi, muội cũng trọng sinh sao?"

"..."

Hai người bọn ta ôm nhau khóc lớn.

Một lát sau, ca ca kiên quyết nói:

"A Phi, Tuyên Vương nhất định phải cứu, chỉ là lần này, ta muốn cho hắn cũng nếm thử mùi vị mất đi tất cả."

Nói xong, ca ca đi lên phía trước.

Triệu Thịnh bị c.h.é.m đến toàn thân đầy thương tích, dù vậy, vẫn còn sức lực mở mắt.

Nhìn thấy ca ca, hắn dùng hết toàn lực, sờ soạng từ trong ống tay áo lấy ra một miếng ngọc bội, hơi thở mong manh nói:

"Nếu ngươi nguyện ý cứu ta một mạng, dùng miếng ngọc bội này dẫn dụ đám sơn tặc kia, đợi ta khôi phục, ta cho các ngươi trăm lượng bạc."

Kiếp trước cũng là như vậy, ca ca muốn dành dụm tiền để ta sống tốt, vì vậy mà đáp ứng Triệu Thịnh.

Mà hiện tại, ca ca nhìn chằm chằm vào Triệu Thịnh thật lâu, như thể muốn khắc sâu hắn vào trong xương tủy.

Sau đó mới nhận lấy ngọc bội, nói: "Được."

Triệu Thịnh thở phào nhẹ nhõm: "Một tháng sau, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Nói xong, hắn liền hôn mê bất tỉnh.

Ca ca lấy được ngọc bội, lại không lập tức rời đi.

Mà là vén áo Triệu Thịnh lên, dùng chủy thủ khoét bỏ nốt ruồi sau lưng hắn.

Sau đó mới xoay người nói với ta: "Ta đã loại bỏ nốt ruồi duy nhất đại diện cho Tuyên Vương trên người Triệu Thịnh, từ hôm nay trở đi, ta chính là Tuyên Vương chân chính."

Ta kinh ngạc nhìn ca ca.

Bốn mươi ngày ca ca rời khỏi nhà ở kiếp trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Hắn lại có tâm cơ như vậy.

Cách đó không xa, trong rừng cây hình như có người đang qua lại.

Ca ca nhanh chóng thay ngoại bào của Triệu Thịnh, nói với ta:

"Kiếp trước là ta dò la rõ ràng, Triệu Thịnh từ bốn tuổi đã bị đưa đến địch quốc làm con tin, trong cung chưa có ai từng gặp hắn, kẻ địch ta sẽ loại bỏ, thù của Triệu Thịnh, ta cũng muốn báo."

Ta nắm chặt ống tay áo ca ca: "Ca ca, nhưng đó là hoàng cung nơi ăn thịt người đến xương cũng không nhả."

Ca ca nhìn chằm chằm vào Triệu Thịnh, im lặng thật lâu.

"Nhưng mà, A Phi, ta muốn bảo vệ muội."

Ca ca nói xong, liền quay đầu rời đi không ngoảnh lại.

Ta sững sờ đứng tại chỗ, im lặng một lát sau, quay đầu đi về phía Triệu Thịnh.

Ca ca muốn báo thù cho hắn

Mà ta cũng có thù phải báo.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Ta tuyệt đối sẽ không kéo chân huynh ấy.

Loading...