Tô Lan Kiều - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-05-14 01:51:09
Lượt xem: 5,165
Những ngày tiếp theo, ta tìm một nhà trọ ở trấn trên, yên lặng chờ tin tức của Tô gia.
Tuy nhiên ta đợi gần một tháng, vẫn chưa đợi được lão gia và phu nhân của Tô gia quay lại.
Thậm chí ngay cả quản gia cũng không nhìn thấy.
Ta cũng đã đến Tô gia hỏi thăm vài lần.
Nhưng mỗi lần đều nhận được tin "Không biết".
Cứ như vậy mà đợi, đợi đến khi bạc trên người ta dùng hết, vẫn không nhận được tin tức của Tô gia.
Bất đắc dĩ, ta đành phải thu dọn đồ đạc, quay về thôn.
Chỉ để lại địa chỉ nhà trong thôn, xin gã sai vặt nếu có tin tức lão gia trở về, nhất định phải nói cho ta biết.
Một tháng không về nhà, trong nhà gỗ phủ một lớp bụi dày.
Ta đặt đồ đạc xuống, vừa dọn dẹp xong, cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài.
Bạch Đào nhìn thấy ta, trên mặt lộ ra kinh hỉ:
"Lâm Phi, ngươi rốt cuộc cũng trở lại, một tháng nay người đi đâu vậy?"
Ta lạnh nhạt nói: "Đến trấn trên chơi một tháng, sao vậy?"
Nàng ta nghi hoặc đánh giá ta.
Một lát sau, nắm chặt cánh tay ta, không chút khách khí nói:
"A Thịnh đang ở nhà ta đợi ngươi, hắn muốn gặp ngươi, ngươi mau theo ta đi."
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, vết thương của Triệu Thịnh đã lành hẳn.
Hắn chắp tay đứng trong sảnh nhà Bạch gia, khí chất kiêu ngạo, nhìn sao cũng không hợp với nhà ngói đơn sơ.
Bạch Đào nôn nóng nắm lấy ta.
Vừa vào cửa, nàng ta liền kéo ta đến trước mặt Triệu Thịnh, ấn vai ta ra lệnh: "Mau quỳ xuống."
Ta nghiêng người né tránh, nhíu mày lạnh lùng hỏi: "Tại sao?"
Bạch Đào khoanh tay, ánh mắt nhìn ta như nhìn một người sắp ch/3t .
"Ngươi có biết nam nhân đứng trước mặt ngươi là ai không? Hắn là Tuyên Vương, là đệ đệ của đương kim Thánh thượng!"
Nàng ta vốn tưởng rằng ta sẽ sợ hãi quỳ xuống ngay lập tức.
Ai ngờ, ta cười khẩy một tiếng: "Ngươi nói hắn là Tuyên Vương thì chính là Tuyên Vương sao? Ta còn nói ta là công chúa..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-lan-kieu/chuong-3.html.]
Lời còn chưa dứt, đầu gối ta bỗng nhiên đau nhói, liền bất ngờ khuỵu xuống, ngã nhào xuống đất.
Mà Triệu Thịnh đang đứng cách ta năm bước, dùng viên đá nhỏ ném vào chỗ khuỷu chân ta.
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Thấy ta ngã xuống đất, hắn nhếch lên nụ cười lạnh lùng, khinh thường nói: "Đây chẳng phải là quỳ rồi sao?"
Ta cắn răng, muốn bò dậy.
Lại bị Bạch Đào dùng chân giẫm chặt vào chỗ khuỷu chân.
Tay nàng ta nắm lấy tóc ta, ép ta ngẩng đầu đối diện với Triệu Thịnh.
Triệu Thịnh ngồi ở ghế chủ vị, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, sau đó mới hờ hững ngước mắt lên:
"Một tháng đã đến, ca ca ngươi lại chậm chạp chưa về, thân là muội muội của hắn, ngươi nhất định có cách tìm được hắn đúng không?"
Ta nhịn không được cười khẩy một tiếng.
Quả nhiên giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Bất kể chuyện kiếp trước và kiếp này diễn ra như thế nào.
Bản tính qua cầu rút ván, ích kỷ hẹp hòi của hắn một chút cũng không thay đổi.
"Ta và ca ca không thể tâm linh tương thông, làm sao ta có cách tìm được huynh ấy? Hơn nữa, nếu ngươi thật sự là Tuyên Vương, gặp phải tình cảnh đó ắt hẳn đã giao cho ca ca ta nhiệm vụ không biết khó khăn đến nhường nào, thế thì huynh ấy có chậm trễ một chút cũng là chuyện bình thường. Ta và ca ca nói thế nào cũng coi như cứu mạng ngươi, ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?"
Nói xong, ta động đậy chân.
Ngay sau đó, Bạch Đào liền giáng một bạt tai vào mặt ta.
"Ngươi là nữ nhân thôn quê, bớt ở đây nói năng bừa bãi, mạng của A Thịnh rõ ràng là ta cứu, có liên quan gì đến các ngươi?"
Bạch Đào nhổ vào ta một ngụm, dùng sức giẫm chân, giẫm đến xương bánh chè ta kêu răng rắc.
Nàng ta tiếp tục mắng: "Ngươi có biết ngọc bội ca ca ngươi lấy đi là bảo bối gì không? Huynh ấy đồng ý cho hắn chỗ tốt rồi, vậy hắn nên giữ lời hứa! Hiện tại người A Thịnh phái đi tìm ca ca ngươi đã xuất phát, đợi tìm được ca ca ngươi, bất kể là sống hay ch/3t , đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
Ta cười khẩy một tiếng.
Thì ra là vậy.
Khó trách kiếp trước, ca ca ta nhanh như vậy đã bị định tội.
Thì ra người định tội cho ca ca, chính là Triệu Thịnh!
Thấy ta không sợ hãi, ngược lại còn cười, Bạch Đào nhịn không được nhíu mày.
"A Thịnh, nàng ta điên rồi, huynh xem nên xử lý thế nào?"
Triệu Thịnh lạnh lùng nhìn ta, khinh thường nói:
"Trước tiên nhốt nàng ta vào nhà kho, mỗi ngày tra tấn một lần, ép Lâm Diệp tự mình xuất hiện. Ta không tin, Lâm Diệp thật sự nhẫn tâm như vậy, vì vinh hoa phú quý mà ngay cả muội muội cũng không cần."