Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tô Lan Kiều - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-05-14 01:54:58
Lượt xem: 8,132

Ta gần như muốn đứng dậy ngay lập tức.

May mà lý trí khiến ta kiềm chế bản thân.

Nhìn thấy ca ca, sắc mặt Hoàng thượng mới đẹp hơn một chút.

Hắn vội vàng ban chỗ ngồi cho huynh ấy.

So với Triệu Thịnh từ khi vào cửa đã quỳ, đãi ngộ cao thấp rõ ràng.

Triệu Thịnh lập tức tức giận đến mức tái mặt.

Lúc ca ca ngồi xuống, hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua người ta, giao nhau với ta trong chốc lát.

Tuy chỉ là một ánh mắt ngắn ngủi, nhưng ta nhìn thấy sự bình tĩnh trong mắt ca ca.

Thật tốt.

Có ca ca ở đây, tâm trạng ta lập tức bình ổn lại.

Ca ca xuất hiện, đám võ quan lập tức đứng ra, chỉ trích Triệu Thịnh:

"Ngươi vô cớ xuất hiện, tự xưng mình là Tuyên Vương, nhưng theo ta được biết, ngươi ở Thanh Thủy trấn những ngày qua, ngay cả một tiểu nha đầu cũng muốn ức hiếp, đối xử với bá tánh vô cùng ngạo mạn, nếu thật sự là Tuyên Vương, ở Bắc quốc nằm gai nếm mật mười mấy năm, sao có thể dưỡng thành tâm tính như vậy. Ngược lại là hắn, lúc Bắc phạt, mỗi lần đi qua một tòa thành trì, chưa bao giờ khi dễ người già yếu, nếu đối phương nguyện ý đầu hàng, đều giữ lại mạng. So sánh hai người, ai là Tuyên Vương còn cần phải nói sao?"

Triệu Thịnh lập tức lên tiếng phản bác:

"Lời ngươi nói không đúng, ta là Tuyên Vương thì có liên quan gì đến cách làm người của ta? Huyết mạch hoàng thất sao có thể tùy tiện như vậy? Hơn nữa là nữ nhân này câu kết với hắn, mạo nhận ta trước, ta bất quá là nghiêm hình bức cung, muốn hỏi ra tung tích Lâm Diệp mà thôi, Hình bộ các ngươi chẳng phải thường xuyên dùng thủ đoạn này sao?"

Hình bộ Thượng thư lập tức bất mãn: "Tranh luận thì tranh luận, lôi Hình bộ vào làm gì? Ngọc bội đại diện cho thân phận Tuyên Vương là do hắn lấy ra, Tuyên Vương hai tuổi từng vì ngã ngựa, sau lưng có một vết sẹo, cũng là do Hoàng hậu phái người tự mình xác nhận, những thứ này ngươi đều có sao?"

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Sắc mặt Triệu Thịnh lập tức sa sầm xuống.

Chuyện vết sẹo này, vốn người biết rất ít.

Là ca ca được người của Hoàng hậu xác nhận xong mới công khai cho mọi người biết.

Kiếp trước Triệu Thịnh chính là dựa vào vết sẹo này mới tranh thủ được cơ hội khôi phục thân phận.

Nếu hắn trở về cung ba tháng trước, lúc đó còn chưa có ai biết chuyện vết sẹo, hắn còn có cơ hội.

Nhưng hiện tại, người có tâm tìm hiểu một chút liền biết.

Huống chi vết thương sau lưng hắn đã bị ca ca kho/ét bỏ.

Cho dù còn, cũng không thể chứng minh điều gì.

Hình bộ Thượng thư gõ búa kết luận:

"Hoàng thượng, thần cho rằng, người này mở miệng đều là nói dối, căn bản không đưa ra được chứng cứ xác thực, nên xử trảm, ngài là thiên tử, không cần vì loại người này mà nhìn mất hứng."

Hoàng thượng cau mày trầm tư, không nói gì.

Hoàng hậu bên cạnh lại nói: "Tra, đương nhiên phải tra, không điều tra rõ ràng, sao có thể bịt miệng thiên hạ? Ngược lại lại cho thấy bản cung làm việc tất trách."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-lan-kieu/chuong-9.html.]

Hoàng thượng nhìn nàng ta, nói: "Trẫm không phải không tin tưởng nàng."

"Thần thiếp đương nhiên biết," Hoàng hậu nắm tay hắn, ôn nhu nói, "Nhưng Hoàng thượng, trước khi điều tra chuyện này, ngài chẳng phải đã nói, muốn ban thưởng cho Tô gia đại tiểu thư sao?"

Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người đều hướng về ta.

Mẹ véo cánh tay ta.

Ta thong dong đứng dậy, chậm rãi quỳ lạy Hoàng thượng và Hoàng hậu.

"Thần nữ Tô Lan Kiều, khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu."

"Ồ, đúng rồi, chính là ngươi, trẫm nhớ ra rồi, nữ tử kỳ lạ tặng cho trẫm hai ngọn núi có mỏ sắt." Hoàng thượng chỉ vào ta, nói, "Trẫm chỉ lo xử lý chuyện hoàng gia, quên ban thưởng cho Tô gia các ngươi."

Hoàng thượng nói xong giơ tay lên, nháy mắt với Đức công công bên cạnh.

Đức công công lập tức lấy thánh chỉ ra, một đống ban thưởng như không cần tiền mà ném về phía ta.

Ta quỳ tạ ơn, nhưng không lập tức đứng dậy.

"Hoàng thượng, thần nữ hôm nay tiến cung diện thánh, ngoài việc nhận thưởng, còn có một chuyện muốn bẩm báo với ngài."

"Ồ? Nói nghe một chút."

"Lúc thần nữ khai thác mỏ, từng đến Lý gia thôn chơi vài ngày, tình cờ ở giữa hai ngọn núi có mỏ, nhặt được một thỏi vàng. Vì tò mò, thần nữ sai người lấy xẻng đến, cùng công nhân đào một lúc, lại đào ra càng ngày càng nhiều vàng ở dưới lòng đất, còn có rất nhiều bạc và châu báu, số lượng vô cùng lớn."

Hoàng thượng vừa nghe, hơi kinh ngạc nói: "Vô cùng lớn, là con số bao nhiêu?"

Theo hắn thấy, ta bất quá chỉ là một tiểu nữ tử, "lớn" trong miệng có lẽ cũng không nhiều lắm.

Ta thần sắc thong dong nói ra một con số: "Ước chừng, có thể bù đắp được thuế má mười năm của triều ta."

Lời này vừa nói ra, Hoàng thượng "xoẹt" một tiếng đứng dậy khỏi long ỷ.

Thuế má mười năm!

Phải biết vừa kết thúc chiến tranh, hiện tại chính là lúc an ủi binh lính và bá tánh, hắn đang đau đầu không biết đi đâu gom góp nhiều tiền như vậy đây.

Nếu ta nói là thật, vậy thật sự là giải quyết vấn đề cấp bách của hắn.

Hoàng thượng bán tín bán nghi.

Lúc này, Binh bộ Thượng thư đứng ra:

"Hoàng thượng, con số trong miệng Tô gia nữ, chỉ nhiều chứ không ít, hôm qua thần nhận được thư từ thuộc hạ đưa đến, Lý gia thôn quả thật có một kho báu như vậy, là ba mươi lăm năm trước, ổ thổ phỉ lớn nhất Bắc quốc chạy trốn đến Nam quốc trên đường chôn giấu. Phải biết ổ thổ phỉ kia hoành hành mấy chục năm, tích góp vàng bạc châu báu vô số kể, châu báu đào được ở Lý gia thôn, không bằng một phần mười số tài sản bọn họ tích cóp, thần suy đoán hẳn là còn có chỗ khác chôn giấu một lượng lớn châu báu."

Hoàng thượng lại kích động.

Một phần mười đã có thể bù đắp được thuế má mười mấy năm của quốc gia sao?

Vậy nếu đào hết ra thì còn gì bằng?

Dù sao đều ở trong lãnh thổ Nam quốc, hắn sớm muộn gì cũng có thể tìm thấy!

"Tốt, tốt, tốt, Tô Lan Kiều đúng không, khó đến ngươi có tấm lòng như vậy, đối mặt với nhiều châu báu như vậy, cũng không hề nảy sinh lòng tham, trẫm rất thưởng thức ngươi, nói đi, muốn ban thưởng gì, trẫm đều có thể thỏa mãn ngươi."

Loading...