Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tô Ninh Ngọc - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:26:20
Lượt xem: 1,411

9

Cũng không quan tâm đến cách xưng hô của Bùi Thanh Chi với ta.

Ta vội vàng tiến lên, đỡ hắn vào tẩm điện, đang định phân phó người ta đi chuẩn bị trà giải rượu, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.

Bùi Thanh Chi mắt đã lờ mờ, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào ta không chịu buông tay:

"A Ninh giờ đây đã thực sự trưởng thành rồi, gặp được nam nhân khác liền quên mất ta.”

Ta trợn tròn mắt, cảm thán khả năng đổi trắng thay đen của hắn.

Rõ ràng là hắn từ chối ta nhiều lần như vậy, lại còn dây dưa không rõ ràng với nam nhân khác, giờ phút này lại quay sang trách ta ruồng bỏ hắn.

Thật sự là quá đáng mà!

Càng nghĩ càng tủi thân, ta nức nở nói:

"Ngươi nói bậy! Rõ ràng là ngươi thích nam nhân, cho nên mới không thích ta, ngươi là đoạn tụ, ta có thể làm gì chứ?”

"Chẳng lẽ, muốn ta nằm giữa hai người các ngươi sao?"

Sau khi ta nói xong, trong phòng lập tức im lặng.

Sắc mặt Bùi Thanh Chi u ám, gần như đang nghiến răng nheo mắt lại:

"Ai nói, ta là đoạn tụ?”

"Thật là nực cười, chính là bởi vì công chúa cả ngày toàn nghĩ linh tinh, cho nên mới viết thần vào trong những quyển thoại bản kia."

Hắn cười lạnh một tiếng, chậm rãi cởi áo choàng ra.

Ta cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy, lại bị người nam nhân phía sau ôm lấy eo ép vào trong góc tường.

Hơi thở nóng bỏng phả vào cổ, Bùi Thanh Chi dán vào tai ta mà nói: "Rốt cuộc có thích nam nhân hay không...”

"Công chúa thử một chút, không phải là biết ngay sao?"

Ta run rẩy mở mắt, vừa hay đối diện với ánh mắt như cười như không của Bùi Thanh Chi.

Hắn giống như vô tình mà kéo cổ áo ra, thấp giọng dỗ dành ta:

"Sao thế? Công chúa không dám sao?"

Máu nóng dồn lên đầu, ta đỏ bừng từ mặt đến tai, chút lý trí ít ỏi còn lại cũng biến mất sau câu nói này.

Ngay sau đó, ta vươn tay nắm lấy cổ Bùi Thanh Chi, cố giữ bình tĩnh, cố ý nhếch mép trêu chọc hắn:

"Không... sao ta lại không dám?”

"Ta đường đường là công chúa không sợ trời không sợ đất!"

Còn chưa kịp đắc ý, ta bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, bị người ta ôm lên giường.

Vừa hay trên đầu giường của ta, lại đặt quyển [Sinh ra đã mang vẻ đẹp yêu kiều: Bùi Thái phó và đám nam nhân của hắn].

Ta hoảng hốt muốn giấu đi, lại bị Bùi Thanh Chi ấn lại.

Hắn lật từng trang từng trang một, một lúc lâu sau mới nhìn ta mà nhếch mép:

"Xem ra công chúa rất am hiểu về chuyện này, tối nay thần sẽ cùng người thảo luận về quyển sách này từng chút một."

Ta sợ hết hồn hết vía, do dự nói:

"Cái này... cái này... một quyển sách này, thân thể ngươi có chịu nổi không?"

Bùi Thanh Chi cười nhẹ một tiếng, giọng nói lại không chút nương tay:

"Nghi ngờ khả năng của thần, thêm hai mươi trang nữa."

...

Đêm nay, giọng ta khàn đến nỗi không nói ra lời, khóc lóc cầu xin Bùi Thanh Chi dừng lại.

Mà hắn không chút lưu tình, lật từng trang sách, thấp giọng dỗ dành ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-ninh-ngoc/chuong-5.html.]

"Công chúa, còn hai mươi trang nữa."

10

Sáng hôm sau thức dậy, ta toàn thân đau nhức.

Thanh Hà nhìn thấy, liền đỏ mặt đỡ ta dậy, sau đó nhíu mày nhắc nhở ta:

"Điện hạ, Thái phó sáng sớm đã quỳ trước chính điện, cầu xin Bệ hạ thu hồi mệnh lệnh, còn nói muốn cưới người!"

Nói rồi, nàng ta bỗng nhiên buồn bã nói:

"Nhưng mà Bệ hạ nổi giận, không những bác bỏ lời của Thái phó, mà còn ra lệnh dùng hình với hắn, lúc đó người vẫn đang ngủ say không tỉnh."

Ta trợn tròn mắt, ngay sau đó nhảy xuống giường chạy nhanh đến tẩm điện của Bùi Thanh Chi.

Lúc bước vào phòng, ta hơi sững sờ.

Bùi Thanh Chi sắc mặt tái nhợt, ngồi dựa vào thành giường, Ô Tố Nhĩ ngồi bên cạnh, đưa một thìa thuốc đến bên miệng hắn.

Ta đứng im tại chỗ, trong đầu trống rỗng.

Ta hít sâu một hơi, đau lòng nói:

"Ngươi ngươi ngươi... hai người?

"Bùi Thanh Chi, chẳng phải ngươi nói ngươi đã thay đổi rồi sao? Bây giờ làm như vậy, là có ý gì?"

Nói xong, ta xoay người bỏ chạy, vừa mới đi được vài bước, liền bị Bùi Thanh Chi chặn lại.

Vẻ mặt hắn kỳ lạ, thở dài giải thích với ta:

"Công chúa, đừng nghĩ linh tinh.”

"Thiếu chủ Nam Cương ở đây, còn mang theo một bát thuốc không biết có độc hay không, muốn nhân lúc ta yếu đuối mà ép ta uống, mục đích rất rõ ràng."

Ta nhìn theo ánh mắt hắn, quả nhiên nhìn thấy trong bát thuốc mà Ô Tố Nhĩ đang cầm, có vô số cổ trùng.

Hắn ta đúng là... không hề che giấu một chút nào.

Nghe vậy, Ô Tố Nhĩ tràn đầy tủi thân phản bác:

"Ngươi còn có mặt mũ nói sao! Ngươi lại dám yêu vị hôn thê của ta, muốn cướp người của ta, ta nhất định phải trả thù ngươi!”

"Công chúa muốn gả, cũng chỉ có thể gả cho ta!"

Bùi Thanh Chi không thèm nhìn hắn ta, nhếch mép cười lạnh.

Nhìn thấy hai người lại sắp cãi nhau, ta vội vàng đứng chặn trước mặt họ.

Ta đang định từ chối khéo léo với Ô Tố Nhĩ, hắn ta lại dường như đã lường trước được mọi chuyện.

Đứng trước mặt ta, Ô Tố Nhĩ vẻ mặt chân thành:

"Ninh Ngọc, đừng vội quyết định có được không?

"Từ lúc định ra hôn ước cho đến bây giờ, ngươi chỉ nhìn người khác chưa từng thực sự hiểu rõ ta.”

"Có thể... cho ta một cơ hội để cạnh tranh công bằng không?"

Ta suy nghĩ một lúc, cảm thấy đúng là như vậy.

Ta và Ô Tố Nhĩ đính hôn là vì giận dỗi Bùi Thanh Chi.

Sau đó, lại chỉ coi hắn như một vị hoàng tử nước khác hay bám người.

Như vậy đối với hắn ta, thực sự không công bằng.

Hơn nữa, ánh nắng chiếu vào đáy mắt thiếu niên, tạo nên một màu sắc trong sáng, làm nổi bật lên gương mặt hắn ta, là dung mạo đẹp đẽ hiếm có.

Sắc đẹp đặt ngay trước mặt, thật sự rất khó từ chối!

Vì vậy dưới ánh mắt u ám của Bùi Thanh Chi, ta cố gắng mỉm cười:

"Ai nói... không được chứ?"

Loading...