Tô Ninh Ngọc - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-15 14:27:15
Lượt xem: 891
15
Ta vẫn bị Ô Tố Nhĩ cứu sống.
Cơ thể ta suy nhược, hắn ta liền tạm thời nới lỏng khống chế của cổ trùng.
Có lẽ là sợ ta khóc lóc ồn ào, Ô Tố Nhĩ còn phân phó rất nhiều thị vệ ở bên cạnh ta.
Nhưng sau khi tỉnh lại, ta không nói bất cứ điều gì, chỉ xin thị vệ cho giấy bút, bắt đầu viết thoại bản.
Từ Đại Hạ đến Nam Cương, đường xá xa xôi gian khổ, nhưng ta lại gần như là không ngủ không nghỉ, viết những quyển thoại bản kia như người đi3n.
Nhìn thấy ta ngày càng gầy gò, Ô Tố Nhĩ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Hắn ta giật lấy giấy bút trong tay ta, nắm cằm buộc ta phải nhìn thẳng vào hắn:
"Tô Ninh Ngọc, nàng thích viết thoại bản đến vậy sao?”
"Có phải nàng vẫn luôn nghĩ, muốn quay về tìm Bùi Thanh Chi đúng không?"
Lật xem qua vài quyển thoại bản, hắn nhìn ta một lúc, bỗng nhiên ghé vào tai ta mà nói nhỏ:
"Cơ thể nàng cũng gần khỏi rồi, dù sao nàng cũng phải gả cho ta, chi bằng dời ngày động phòng lên sớm một chút..."
Nói rồi, hắn ta từng chút một kéo cổ áo ta ra.
Ta vươn tay nắm chặt lấy thắt lưng, mặt không cảm xúc nhìn hắn ta:
"Ô Tố Nhĩ, ngươi sẽ không làm vậy đâu."
Sau một khoảng thời gian tiếp xúc, ta dần dần hiểu rõ hắn ta.
Nói hắn ta độc ác, chi bằng nói rất nhiều lúc Ô Tố Nhĩ giống như một đứa trẻ chưa lớn.
Hắn ta cố chấp, dùng bất cứ giá nào, để có được thứ mình muốn.
Nói rồi, ta bỗng nhiên cười với hắn ta một cách kỳ lạ:
"Hơn nữa, nếu ngươi thật sự muốn, ta lại có thêm một đoạn tư liệu.”
"Đến lúc đó ta sẽ viết cảnh tượng của ngươi trên giường vào trong thoại bản, sau đó đem đi khắp nơi phát hành.”
"Nói đi, lần này, ngươi muốn làm người ở trên hay ở dưới, ta sẽ tốt bụng thỏa mãn ngươi."
Sắc mặt Ô Tố Nhĩ cứng đờ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Hắn ta hắng giọng, cố gắng trừng mắt nhìn ta:
"Nàng tưởng như vậy là có thể đe dọa ta sao?"
Ta lắc đầu, tiếp tục mỉm cười với vẻ mặt ngây thơ:
"Ta không đe dọa ngươi! Chỉ là đang nói cho ngươi biết sự thật mà thôi, hay là như vầy đi, bây giờ ngươi qua đây."
Nói rồi, ta vươn tay kéo áo choàng của hắn ta.
Ta bị hắn hất tay ra, Ô Tố Nhĩ tức giận xoay người bỏ chạy, trước khi đi còn không quên mắng ta:
"Tô Ninh Ngọc, ngươi là đồ đi3n!
"Người đâu, mau ngăn nàng ta lại!"
16
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-ninh-ngoc/chuong-8.html.]
Một ngày trước khi đến Nam Cương, Ô Tố Nhĩ đã đến tìm ta.
Dường như hắn thấy nhẹ nhõm, nhướn mày để ta nhìn phong cảnh núi non ở xa:
"Sau này, nàng sẽ phải sống ở đây."
Ta không nói gì, mà lặng lẽ chờ đợi.
Tiếng huýt sáo vang lên, ta bỗng nhiên ngẩng đầu, ở xa xa, tiếng gi.ết chóc vang dội nhanh chóng tiến lại gần.
Sắc mặt Ô Tố Nhĩ trầm xuống, lập tức nhận ra điều gì đó.
Hắn ta nhìn ta với ánh mắt khó hiểu, sau đó xuống xe ngựa để xem xét tình hình.
Hắn ta vừa mới rời đi, liền có người lợi dụng lúc hỗn loạn lên xe ngựa.
Nhìn rõ người đến, mắt ta đỏ hoe.
Mấy tháng không gặp, Bùi Thanh Chi càng thêm gầy gò, ánh mắt hắn sáng quắc, vươn tay đưa cho ta một viên thuốc, thấp giọng nhắc nhở:
"Đây là thuốc giải, công chúa mau uống đi."
Sau khi ta uống thuốc xong, Bùi Thanh Chi bế ta xuống xe ngựa.
Lúc này bên ngoài xe ngựa đã rất hỗn loạn, hắn linh hoạt dẫn ta tránh né khắp nơi, cuối cùng cũng đến được nơi đóng quân của binh lính Đại Hạ.
Hai quân đối đầu, tình hình căng thẳng.
Ta đứng bên cạnh Bùi Thanh Chi, đối diện với khuôn mặt u ám của Ô Tố Nhĩ, lần đầu tiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cũng không phụ lòng ta chuẩn bị bấy lâu nay.
Sau ngày hôm đó bị nôn m.á.u ngất đi, ta liền hiểu ra, nếu muốn tự cứu mình, phải truyền đạt được tin tức cho Bùi Thanh Chi.
Mà viết thoại bản, chính là cách tốt nhất.
Ô Tố Nhĩ chán ghét ta viết thoại bản, sẽ không xem kỹ, vì vậy ta liền cố ý viết sai chữ trong những lời muốn truyền đạt, phân bố ở mỗi trang.
Bùi Thanh Chi từ nhỏ đã dạy dỗ ta, từng nét chữ ta viết sai, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Mỗi ngày dừng chân nghỉ ngơi ở trạm dịch, ta đều cố ý để lại vài trang thoại bản, nhờ người đem đến các hiệu sách ở địa phương.
Sau đó từng bước một, truyền đạt đến tay Bùi Thanh Chi.
Ô Tố Nhĩ nhìn thấy thế, dường như muốn dùng cổ trùng để kiểm soát ta một lần nữa, nhưng dù hắn ta có cố gắng thế nào, lần này ta cũng không còn phản ứng gì nữa.
Nhìn về phía hắn ta từ xa, ta thở dài một tiếng:
"Ô Tố Nhĩ, đủ rồi.”
"Lần này, ta thực sự muốn trở về nhà."
Ô Tố Nhĩ cười giận, hắn ta lạnh lùng vẫy tay, giọng điệu lạnh lùng:
"Tuyệt đối không thể nào.”
"Ngươi đã từng là thê tử của ta, cả đời này đều là thê tử của ta."
Sắc mặt Bùi Thanh Chi lạnh lùng, nghe vậy liền cười nhạt, hắn che chở cho ta ở phía sau, từng chữ từng chữ nói chậm rãi và rõ ràng:
"Ô Tố Nhĩ, nói xong chuyện nực cười chưa vậy?”
"Duyên phận cướp được, chắc chắn phải trả lại."
Ngay sau đó, hai quân giao chiến, khói lửa bốc lên ngùn ngụt.