Tỏ tình với sếp - 7 (END)
Cập nhật lúc: 2024-08-09 20:37:27
Lượt xem: 978
Sau khi tôi cúp điện thoại, trong mắt Bùi Húc lóe lên vẻ mừng rỡ, lông mày tán loạn khắp nơi, hào hứng muốn nói điều gì đó, nhưng tôi đã bịt miệng anh ấy lại: “Em vẫn còn một câu hỏi."
"Cái gì?"
"Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"
Vừa hỏi xong tôi đã thấy khuôn mặt Bùi Húc có chút xấu hổ hiếm thấy, anh gãi đầu: "Đây là... một bí mật… Anh sẽ nói với em khi chúng ta kết hôn."
15
Bùi Húc và tôi bắt đầu một mối tình bí mật, là do tôi chưa sẵn sàng công khai. Nhưng Bùi Húc thực sự không thể che giấu.
Trong giờ làm việc, Bùi Húc nóng lòng muốn ra ngoài đi dạo 800 lần một ngày, anh ấy đặc biệt thích lẻn ra phía sau và giả vờ kiểm tra công việc của tôi.
Tôi sợ người khác nhận ra Bùi Húc đặc biệt quan tâm đến tôi, đi--ên cuồng nháy mắt với anh nhưng Bùi Húc giả vờ không hiểu và thậm chí còn nháy mắt lại với tôi.
Vì vậy, để tránh bị nghi ngờ, ngay khi anh ấy bước ra, tôi đã đi vào nhà vệ sinh. Khi tôi quay lại, Bùi Húc đã rời đi. Một đồng nghiệp đã gửi tin nhắn yêu cầu tôi đến văn phòng của Bùi Húc.
Dưới áp lực mạnh mẽ của nhà cầm quyền, tôi ngoan ngoãn đi với một cảm giác bực bội. Vừa bước vào cửa, đã thấy Bùi Húc đang ngồi trên chiếc ghế làm việc của mình, vẻ mặt rất không vui.
Cảm thấy nghi ngờ, tôi đến gần hơn và nhìn thấy Bùi Húc đang cầm tờ giấy ghi chú mà tôi đã dán trên bàn làm việc, là những trích dẫn thúc đẩy tôi làm việc chăm chỉ hơn: "Hôm nay vất vả thêm một ngày, ngày mai sẽ thấy tám người mẫu nam!"
Tôi lao tới chộp lấy tờ giấy và xé nó ra vẻ giận dữ: "Ai viết cái này! Đúng là một thế giới mục nát! Thật thô tục!"
Bùi Húc mím môi thì thầm với tôi: "Uh, Thẩm Nhạc Di… thật thô tục."
Tôi ném tờ giấy vụn vào thùng rác: "Thật đáng xấu hổ! Em nhất định sẽ dạy cho người này một bài học thay cho Bùi tổng!"
Nhưng Bùi Húc đã thay đổi chủ đề và kéo tôi vào vòng tay của anh: "Sau đó như thế nào?"
"Dạy con dâu nhà họ Bùi bài học thế nào đây?"
Anh nhìn tôi cười khẩy: "Chỉ cần cho anh một nụ hôn thôi."
Tôi lại nóng lên nữa, nghĩ xem mình nên nói gì, Bùi Húc nhân cơ hội đó mổ vào mặt tôi, lại cắn lên môi tôi.
Tôi đỏ mặt. Vẫn chưa nói gì đâu!
Ahhh, anh ấy quá đáng! Tôi vừa định để Bùi Húc đứng đắn một chút, anh ấy lại tiếp tục đến gần.
……
Khi tôi rời khỏi văn phòng, Bùi Húc đưa cho tôi một tập tài liệu và yêu cầu tôi nghiên cứu kỹ.
Tôi đang choáng váng cả đầu nên cầm lấy rồi bỏ đi. Ai ngờ vừa rời khỏi văn phòng Bùi Húc, trong tập tài liệu rơi ra một mảnh giấy. Tôi ngồi xổm xuống nhặt lên, lúc đó tôi mới nhìn rõ dòng chữ trên đó: "Anh có dáng người đẹp hơn nhiều so với người mẫu nam, đừng nghĩ về người mẫu nam nữa, hãy chỉ nghĩ về anh thôi."
Một đồng nghiệp đi ngang qua tò mò cúi xuống: "Nhạc Di, cô đang nhìn cái gì vậy?"
Tôi sửng sốt, vội vo tròn tờ giấy, lắp bắp: "Tôi đi nhặt... nhặt rác!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-tinh-voi-sep/7-end.html.]
Đồng nghiệp giơ ngón tay cái lên: "Tiểu cô nương bảo vệ môi trường!"
16
Nghĩ về tờ giấy ghi chú nhỏ của Bùi Húc khiến tâm trí tôi rối bời, tôi cân nhắc về việc trả đũa anh ấy.
Rồi cơ hội cũng tới khi đồng nghiệp yêu cầu tôi in tài liệu cuộc họp. Tôi đã nhét tờ giấy ghi chú của mình vào tài liệu của Bùi Húc.
Tại cuộc họp, tôi nhìn Bùi Húc mở tài liệu, vẻ mặt của anh ấy chắc chắn đang rất phấn khích.
Nhưng thật không ngờ, tài liệu mà Bùi Húc đang xem cũng được photo cho người khác, người phụ trách việc photo cũng photo luôn tờ giấy ghi chú của tôi!
Khi tôi nhận ra tất cả những điều này thì đã quá muộn. Người quản lý mở tập tài liệu của mình và chuẩn bị báo cáo. Vừa mới mở miệng, anh ta lại chậm rãi dừng lại, đôi mắt nhỏ đầy vẻ kinh ngạc.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Các đồng nghiệp nhìn theo ánh mắt của anh ấy và mở tài liệu, tôi cũng vậy và tôi nhìn thấy ghi chú mà tôi đã viết bằng tay: "Nếu Bùi tổng có tiềm lực làm người mẫu nam, tối nay em sẽ gọi cho anh, 800 có đủ không?"
Mọi người đều có một bản sao! Là mỗi người một bản.
Biểu cảm của các đồng nghiệp thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy xấu hổ ch--ết đi được. Bùi Húc vuốt cằm, hiển nhiên là đang cố nén cười.
Thôi ch--ết tôi rồi.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Bùi Húc bảo mọi người nán lại một chút. Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh ấy, tôi cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Đúng như tôi nghĩ.
"Mọi người chờ một chút, tôi còn có một chuyện muốn nói."
Bùi Húc giơ tập tài liệu lên: "Tập tài liệu này để lại trong phòng họp, đừng mang đi… Nội dung trên đó không cần thảo luận nữa… con dâu nhà họ Bùi chúng tôi da mặt mỏng, mọi người có thể giả vờ không biết chuyện này, như vậy có được không?"
Tôi:"?"
Tôi vốn là người có da mặt mỏng, nghe Bùi Húc nói vậy, da mặt tôi càng mỏng hơn.
Một người trong số bọn họ lên tiếng: "Tất nhiên rồi!"
"Con dâu của nhà họ Bùi là vợ của ông chủ chúng ta mà!"
"Cô ấy là người duy nhất có thể kiểm soát Bùi tổng, chúng tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy!"
Những lời này được nói ra đã nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình từ mọi người: "Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ rõ cuộc họp lúc trước, Bùi tổng vì bà chủ mà tâm tình không tốt, chúng ta còn thoát khỏi bị phê bình!”
"Hèn chi mấy ngày nay không khí làm việc thoải mái hơn rất nhiều, hóa ra là có hơi thở của tình yêu."
"Đúng vậy, vì Bùi tổng, tôi cũng muốn bảo vệ bà chủ!"
Mọi người đồng thanh vang lên: "Bảo vệ bà chủ! Bảo vệ cô chủ!"
(--END--)