TƠ TÌNH - CHƯƠNG 16
Cập nhật lúc: 2024-10-28 15:52:00
Lượt xem: 938
Hắn không sợ ta nhân lúc hắn không chú ý mà lẻn đi.
Bởi vì ngàn năm nay, chưa từng có ai tìm thấy nơi này.
Có lẽ là đến tìm Mạc Trạch, muốn thực hiện nguyện vọng.
Hồ ly Ngọc Lâm Sơn, cầu được ước thấy.
Không biết là kẻ hữu tâm nào đã vất vả tìm kiếm.
Ta mở cửa sổ, định nghe lén cuộc trò chuyện của người ngoài kia và Mạc Trạch.
Giọng của họ quá nhỏ, ta chỉ nghe được loáng thoáng.
Không hiểu sao ngoại trừ giọng của Mạc Trạch, giọng nói của người kia, ta thấy rất quen thuộc.
Đang định lắng tai nghe kỹ, Mạc Trạch một thân áo xanh xuất hiện trong tầm mắt ta, ta vội vàng đóng cửa sổ lại, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sắc mặt Mạc Trạch có vẻ khác thường, vạt áo dính một vệt m.á.u gần như không nhìn thấy rõ.
Ta giả vờ bình tĩnh: "Người ngoài kia là ai?"
"Chỉ là một kẻ điên thôi."
Hắn càng không nói, ta càng cảm thấy không ổn.
Ta còn muốn hỏi, Mạc Trạch liền chuyển chủ đề: "Mấy ngày nữa, ta đưa nàng xuống núi dạo chơi, được không?"
Bị hắn bắt cóc không biết bao nhiêu ngày, ta thậm chí còn chưa bước ra khỏi phòng, hắn vừa nói vậy, ngược lại khiến ta cảnh giác.
"Ngươi muốn làm gì?"
Thấy ta căng thẳng như vậy, Mạc Trạch thở dài: "Ta thật sự chỉ muốn đưa nàng xuống núi, nàng quên rồi sao, trước đây, chúng ta thường xuyên xuống chợ nhân gian, nàng lúc nào cũng chơi chưa đã, còn thường xuyên chạy lạc..."
Hắn như chìm đắm trong hồi ức, không thể thoát ra.
Nếu thật sự như hắn nói đưa ta xuống nhân gian, có lẽ nhân cơ hội này bỏ trốn, cũng chưa chắc không được.
Ta không đoán được ý đồ thực sự của Mạc Trạch là gì, trong lòng đã có tính toán riêng.
"Được."
Mạc Trạch quả nhiên không có lòng tốt như vậy.
Trước khi đưa ta xuống núi, hắn đã thi triển thuật khóa hơi thở lên người ta.
Cho dù ta đi đến đâu, hắn cũng có thể tìm thấy tung tích của ta.
Ta đã quên từ bao giờ, trong lòng ta hắn đã trở thành một kẻ tội đồ tày trời.
Đèn hoa sáng rực, bóng người chồng chất trên lan can bên ngoài tửu lâu, ánh nước lấp lánh, phồn hoa náo nhiệt.
Mạc Trạch nắm tay ta, cứ như chúng ta thật sự là một đôi vợ chồng bình thường nơi trần thế.
Thực ra ta không muốn sánh vai cùng hắn, nhưng sức lực của hắn quá lớn, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khiến ta không thể trốn thoát.
Trên cầu đá, ta vô tình liếc mắt, lại nhìn thấy bóng dáng khiến ta không ngờ tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/to-tinh/chuong-16.html.]
Người phụ nữ nép vào người đàn ông, sắc mặt hồng hào, trong tay nàng ta ôm một đứa trẻ được bọc trong lớp áo dày, hai người đang đùa giỡn với đứa bé, nụ cười dịu dàng.
Mạc Trạch cũng nhìn thấy.
Đó là Tô Mông.
Có lẽ ánh mắt ta quá thẳng thắn, Tô Mông như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn về phía ta, vừa vặn chạm phải ánh mắt ta. Ngay sau đó, nàng ta lại nhìn thấy Mạc Trạch bên cạnh ta, ánh mắt lập tức nhuốm màu sợ hãi.
"Nàng ta sợ ngươi." Ta nói nhạt.
Mạc Trạch mím môi, không muốn buông tay ta ra.
"Ta có vài lời muốn nói với nàng ta, ngươi có thể buông ta ra được không?"
"Dù sao ngươi cũng đã thi triển thuật khóa hơi thở lên người ta rồi, ta có chạy cũng không thoát được, đúng không?"
Suy đi tính lại, Mạc Trạch buông tay ta ra.
"Ta đến trà lâu bên cạnh đợi nàng."
Sau khi Mạc Trạch đi, ta nhấc váy, từng bước đi qua bậc thang đá.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tô Mông dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, nàng ta đưa đứa bé trong tay cho người đàn ông, thì thầm bên tai hắn. Người đàn ông gật đầu, liếc nhìn ta một cái, rồi đi về hướng ngược lại.
Tô Mông và ta chỉ cách nhau một cánh tay.
"A Tuế cô nương, đã lâu không gặp."
Ta cố gắng mỉm cười.
"Đã lâu không gặp."
"Nàng ta đã nói gì với nàng?"
Mạc Trạch đưa cho ta một chén trà xanh, nhìn xuyên qua lớp bã trà dưới đáy chén.
"Không có gì, chỉ là mắng ngươi vài câu thôi."
Ta bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, lướt qua sắc mặt đột ngột thay đổi của Mạc Trạch.
Trà lâu vốn là nơi yên tĩnh, bên cạnh có một con đường nhỏ tối tăm, ngày thường rất ít người qua lại, Mạc Trạch lại ngồi ở vị trí gần con đường nhỏ, tai ta thính, mơ hồ nghe thấy tiếng đánh chửi từ đó vọng lại.
"Tên ăn mày hôi hám, bẩn c.h.ế.t đi được!"
"Mới mấy ngày không gặp, sao mắt ngươi mù rồi, chẳng lẽ thật sự bị yêu quái móc mắt rồi..."
Một tràng cười vang lên, trong lòng ta dâng lên một cảm giác bất an, liền ngó đầu ra xem.
Mấy tên thanh niên dẫn đầu đang đ.ấ.m đá túi bụi người nằm dưới đất, lời nói đầy vẻ khinh thường. Còn người kia cũng cứng đầu, cứ cắn răng không kêu một tiếng, ôm chặt thứ gì đó trước ngực.
Ban đầu ta định thu hồi ánh mắt, chuyện bao đồng ở nhân gian nhiều lắm, ta không có lòng tốt đó, chuyện gì cũng xen vào.
Không ngờ một trong số đó ngồi xổm xuống, giật mạnh thứ người kia đang ôm trong tay, cầm lên xem, là một bộ y phục màu đen rách nát.
"Chậc, ta còn tưởng là thứ gì đáng giá, hóa ra là một bộ quần áo rách, bảo sao người ta nói ngươi là kẻ điên, bảo vệ thứ này như mạng sống."