Tôi Bao Nuôi Trúc Mã Oan Gia - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-30 04:11:27
Lượt xem: 221
18
Ngay khi nghe được tin đồn, tôi lập tức đến tìm Giang Thiếu Tầm để giải thích rằng tôi không phải là người phát tán tin đó. Vừa vào nhà, tôi nghe thấy tiếng nói quen thuộc từ trong bếp.
Là Kỷ Thành Xuân, bạn cũ của Giang Thiếu Tầm.
"Người anh em, con bé Triệu An Nhiên đó ngày nào cũng làm nhục cậu như vậy, sao cậu chịu nổi thế? Để tôi giúp cậu xử lý con bé đó nhé?"
Ơ? Kỷ Thành Xuân không phải đã cắt đứt quan hệ với Giang Thiếu Tầm từ lâu rồi vì hắn bị phá sản sao? Sao bây giờ lại tìm đến đây? Còn nói tôi làm nhục Giang Thiếu Tầm, thật là vô lý!
Kỷ Thành Xuân tiếp tục: "Người anh em, đừng ngại nói ra, ngoài kia đồn rùm beng rằng con bé đó không những bao nuôi cậu còn ép buộc cậu. Chắc chắn tin đó là do con bé cố ý tung ra."
Tào lao! Tôi đâu rảnh rỗi đến mức đó!
Tôi đang định xông vào thì nghe Giang Thiếu Tầm lên tiếng, giọng đầy gấp gáp: "Em ấy hôn tôi, vuốt ve tôi., đó đâu phải là làm nhục? Đó rõ ràng là đang thưởng cho tôi đấy chứ. Tôi cảnh cáo cậu đừng có mà gây chuyện!"
Kỷ Thành Xuân lặng người: "..."
Tôi cũng cạn lời: "..."
Nén hơi thở, tôi lặng lẽ rời đi. Giang Thiếu Tầm, chẳng lẽ hắn là một tên "nghiện bị ép buộc"? Không ngờ hắn luôn chờ tôi chủ động!
Càng nghĩ, tôi càng thấy không ổn. Trong lòng âm thầm suy đoán mức độ "thụ động" của Giang Thiếu Tầm đến đâu, cuối cùng tôi hạ quyết tâm mua một chiếc áo lưới có dây xích mỏng rồi mang đến tìm hắn.
Tôi làm bộ kiêu ngạo, ra lệnh hắn mặc chiếc áo lưới đó. Kết quả, ánh mắt Giang Thiếu Tầm sáng lên như sao, động tác cực kỳ nhanh nhẹn. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì hắn đã thay xong, kéo tay tôi đặt lên cơ bụng săn chắc của mình, giọng nói đầy mê hoặc: "Cuối cùng em cũng muốn ăn tôi rồi sao? Tôi đợi lâu lắm rồi đấy."
Tối hôm đó, tôi ‘ăn sạch’ Giang Thiếu Tầm. Khóc lóc đòi dừng mà cũng không được.
Sau đó, tôi vừa nức nở vừa hỏi hắn tại sao không chịu chủ động mà cứ chờ tôi ép buộc. Giang Thiếu Tầm cúi đầu cọ vào má tôi, giọng khàn khàn: "Bởi vì tôi sợ, sợ rằng em sẽ hối hận rồi ghét tôi."
19
Vậy là tôi chính thức hẹn hò với Giang Thiếu Tầm. Ba tháng sau, trò chơi mà hắn phát triển cũng ra mắt và nổi như cồn. Những kẻ từng cười nhạo hắn chỉ biết dựa vào tôi vì gia đình phá sản giờ đã biến mất.
Ngược lại, ngày càng có nhiều người khen hắn có mắt nhìn, không dựa vào gia thế mà vẫn có thể tự tạo ra con đường thành công. Mỗi khi nghe vậy, hắn chỉ cười nhạt và tự hào nói: "Là An Nhiên có mắt nhìn, cô ấy mới chịu đầu tư vào tôi."
Tình cảm giữa chúng tôi ngày càng bền chặt. Cha mẹ tôi và cha mẹ hắn, dù ở xa tận nước ngoài, cũng đã hợp sức để sắp xếp cho chúng tôi một lễ đính hôn.
Vào đêm đính hôn, bạn của Giang Thiếu Tầm, Kỷ Thành Xuân, đến chúc mừng và bắt đầu kể lể. Gặp mặt là đã oán trách: "Vì tình yêu của hai người, tôi đã phải hy sinh rất nhiều!"
Tôi nghe mà đầu óc mơ hồ, trong khi Giang Thiếu Tầm chỉ lạnh lùng huých cậu ta một cái rồi ôm tôi chuyển hướng đi chỗ khác.
"An Nhiên, đừng để ý đến cậu ta, anh với hắn quan hệ không tốt lắm đâu."
Phía sau, Kỷ Thành Xuân tức tối hét lên: "Cậu là đồ vô ơn, Giang Thiếu Tầm! Cậu quên ai là người giả vờ làm kẻ xấu để tạo cơ hội cho cậu à?"
20
Cha mẹ tôi tìm một thầy phong thủy tính cho hai đứa ngày tốt nhất để đăng ký kết hôn, và thật trùng hợp, đó là ba ngày sau sinh nhật lần thứ 25 của tôi.
Khi biết được ngày này, sắc mặt của Giang Thiếu Tầm trở nên vô cùng kỳ lạ. Hắn năn nỉ tôi bằng mọi cách, dùng đủ chiêu trò trên giường.
"An An, chúng ta có thể làm sớm hơn được không?"
Giang Thiếu Tầm luôn nắm rõ điểm yếu của tôi. Đội trên đầu chiếc băng đô tai thỏ, với vẻ mặt cao ngạo nhưng đầy quyến rũ, tôi... tôi chảy m.á.u mũi và đồng ý ngay lập tức!
Nhưng ngày hôm sau, mẹ tôi thẳng thừng từ chối yêu cầu của chúng tôi!
Thế nên, ngày đăng ký vẫn giữ nguyên như đã định.
Kể từ đó, tôi phát hiện Giang Thiếu Tầm trở nên kỳ lạ, có chút hoảng loạn và ngoan ngoãn hơn hẳn. Tuy trước đó hắn đã chiều chuộng tôi, nhưng dạo gần đây hắn lại có vẻ giống một "chú chó trung thành."
Tôi thấy buồn cười, nhưng giả vờ như không nhận ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-bao-nuoi-truc-ma-oan-gia/chuong-8.html.]
Tôi vui vẻ chọn váy, phụ kiện, chuẩn bị cho ngày gặp Giang Giang. Mỗi lần như vậy, Giang Thiếu Tầm lại rụt rè hỏi: "An An, nhất định phải gặp cô ấy à?"
Tôi lườm hắn một cái: "Chắc chắn rồi."
Giang Thiếu Tầm lúc nào cũng có biểu cảm như muốn nói gì đó nhưng không dám. Tôi thấy phiền, liền đuổi hắn đi.
Đến đêm trước ngày sinh nhật, hắn lại hỏi tôi liệu tôi có thật sự phải đi không. Khi tôi chuẩn bị tư thế quát mắng hắn., hắn liền mở Taobao, trên đó hiện đầy những bảng giặt.
Với vẻ mặt bình thản, Giang Thiếu Tầm hỏi: "An An, em chọn một cái em thấy ưng mắt đi. Chắc sau này sẽ cần đến nó."
Tôi bực mình, chọn đại một cái, hắn mới yên tâm mà rời đi.
Rồi, tôi và Giang Giang hẹn gặp nhau tại một nhà hàng. Dấu hiệu nhận biết là buộc khăn lụa quanh cổ tay.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi chuẩn bị đi ngủ một giấc ngon lành, sáng dậy với trạng thái tốt nhất để đi gặp Giang Giang.
Nhưng ai ngờ đêm đó, Giang Thiếu Tầm như phát điên, lôi kéo tôi vào cuộc chơi suốt cả đêm. Tôi không chịu nổi, đành "vui đùa" với hắn cho đến tận nửa đêm.
Tuy nhiên, sáng hôm sau, tôi vẫn đúng giờ dậy, tay ôm lưng mà lẩm bẩm chửi rủa. Giang Thiếu Tầm tiếc nuối đứng cạnh chăm sóc tôi.
Trước khi ra khỏi cửa, hắn sợ tôi sau khi gặp Giang Giang sẽ bỏ rơi hắn, nên bắt tôi hứa hẹn:
"An An, dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được bỏ rơi anh, có được không?"
Tôi cười, gật đầu, hắn mới miễn cưỡng buông tay.
Rồi tôi đến nhà hàng, nơi đã hẹn với Giang Giang.
Và sau đó...
Tôi thấy Giang Thiếu Tầm ngồi trong nhà hàng đã được bao trọn, với chiếc khăn lụa buộc quanh cổ tay.
Tôi trố mắt nhìn, còn Giang Thiếu Tầm cố gắng nặn ra một nụ cười, giọng đầy sự hối lỗi: "An An, anh có thể giải thích được."
Tôi tháo khăn lụa quăng thẳng vào mặt hắn., hét lên: "Giải thích cái đầu anh! Còn đăng ký kết hôn? Chia tay đi, đồ lừa đảo!"
...
Sau đó, tôi vẫn đăng ký kết hôn với Giang Thiếu Tầm, ba tháng sau ngày dự kiến ban đầu.
Đêm đăng ký kết hôn, tôi nằm trên người hắn hỏi: "Có hối hận vì đã dùng danh Giang Giang để lừa em không?"
Giang Thiếu Tầm lật người, áp tôi xuống, hôn sâu vào sau tai tôi.
"Dù là cố tình để em bao nuôi hay giả vờ làm Giang Giang để tiếp cận em, anh cũng không hối hận. Anh vốn hèn mọn, nên cảm ơn em vì vẫn còn yêu anh."
Tôi nhắm mắt lại, tận hưởng nụ hôn của hắn, nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
Tôi sẽ không bao giờ nói cho hắn biết, tôi đã nghi ngờ Giang Giang chính là hắn từ rất lâu rồi.
Từ hồi cấp hai, khi hắn dùng danh nghĩa Giang Giang để thức khuya giảng bài cho tôi, vô tình để lộ quyển vở với tên "Giang Thiếu Tầm" viết trên đó.
Tôi đã nghi ngờ, nhưng bản tính của tôi luôn đa nghi.
Tôi luôn tự hỏi mục đích của hắn khi giả làm Giang Giang là gì?
Cho đến khi hắn dùng danh nghĩa Giang Giang để khuyến khích tôi tiếp cận hắn, tôi mới nhận ra rằng, có lẽ hắn thích tôi.
Nghĩ kỹ lại, chúng tôi quả thật là một cặp trời sinh.
Tôi mỉm cười, nhấc người lên hôn hắn, giọng dịu dàng bên tai hắn: "Giang Thiếu Tầm, em yêu anh."
- Kết truyện -