Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Bị Cách Ly Trong Siêu Thị - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-03 09:36:44
Lượt xem: 634

Quả nhiên, tôi lại lên hot search.

Paparazzi không chỉ đăng toàn bộ quá trình tôi sờ cơ bụng anh ta, mà còn chụp được cảnh tôi đưa thẻ cho anh ta!

Phải nói là...

Trong tình huống hiện tại.

Nếu không phải tự mình trải qua, ai mà tin được chúng tôi thật sự không phải là như vậy chứ?

Nhìn vào mục bình luận, nước mắt tuôn rơi.

"Tôi tuyên bố từ nay về sau chị Phán Phán chính là chồng của tôi! Không chỉ có gu chọn đàn ông tốt, chị ấy còn giàu có! Nói bao nuôi là bao nuôi, đẳng cấp quá cao!"

"Hu hu hu, thật là ngưỡng mộ chị Phán Phán, đúng là nữ cường chính hiệu!"

Trong đó có một bình luận bị phản bác nhiệt tình.

"Liệu có khả năng nào đó, người đàn ông này chính là Cố tổng - CEO của công ty chị Phán Phán - không? Tôi càng nhìn càng thấy giống, mọi người thấy sao!"

Tôi c.h.ế.t lặng, một giây sau người đại diện gọi điện thoại đến xác nhận tính chân thực của bình luận kia.

Chúng tôi ôm đầu khóc rống.

Tôi nói: "Xong rồi, tôi đã trêu chọc sếp, còn xào couple với anh ấy, tôi sẽ không bị cho vào danh sách đen chứ!"

Cô ấy khóc: "Xong rồi, sếp đến giờ vẫn chưa phát thông cáo đính chính, chắc không phải là muốn quy tắc ngầm với em đấy chứ?"

Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii

Tôi sững sờ trước suy nghĩ của cô ấy.

"Em ở công ty chúng ta ba năm rồi, chị nghĩ anh ấy muốn quy tắc ngầm với em, còn phải đợi đến bây giờ sao?"

Người đại diện thở dài: "Ừ nhỉ, anh ta lãnh cảm mà."

Tôi đang ở trong phòng nghỉ ngơi, bật loa ngoài, Cố Hàn đi vào vừa lúc nghe thấy.

Anh ta nhướng mày: "Anh lãnh cảm?"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy.

"Muốn thử không?"

Tôi sắp khóc đến nơi, vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y anh ta đang cởi áo khoác.

"Anh không phải, anh là trâu bò nhất, anh..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-bi-cach-ly-trong-sieu-thi/chuong-3.html.]

Tôi không nói nên lời, mặt đỏ bừng, thấy anh ta xắn tay áo lên mới phản ứng lại.

Tên này đang đùa giỡn tôi.

Trên mặt anh ta lộ rõ vẻ gian xảo: "Không lẽ cô thật sự cho rằng anh muốn làm chuyện đó với em ở đây?"

....

"Dậy, đi nấu cơm với anh."

Vừa nghe thấy có đồ ăn ngon, tôi lập tức đứng dậy biến thành cái đuôi nhỏ của Cố Hàn.

Hoàn toàn không nhận ra người đại diện ở đầu dây bên kia nghe thấy nội dung chấn động như vậy, trong lòng đang nghĩ rất nhiều.

Nói là cùng nhau nấu cơm, nhưng thực chất là tôi đứng xem Cố Hàn bận rộn.

Sau khi tôi bẻ cả cọng cần tây, Cố Hàn thở dài, lấy cọng cần tây đáng thương từ tay tôi.

"Đáng lẽ anh nên sớm nhận ra."

"Nhận ra cái gì?"

"Một người có thể xào trứng cà chua cháy đen đến ba lần thì sao có thể nhặt rau được chứ?"

Câu này khiến tôi như người thiếu não vậy.

Tôi bực bội lấy từ trong túi đồ ra một gói mì ốc.

Khiêu khích nói: "Em cần gì phải biết nấu ăn? Em có mì ốc, mì chua cay, mì dạ dày bò, nhiều đồ ăn ngon như vậy, ngày nào em cũng ăn một loại, ăn đến Tết năm sau cũng không hết."

Cố Hàn lạnh lùng nói: "Vậy lát nữa em đừng có ăn cơm anh nấu."

Không ăn thì không ăn!

Dọa ai chứ!

Tôi bực bội xé gói mì ốc, ném vào nồi.

Mùi hương như thể bồn cầu vừa nổ tung lập tức lan tỏa khắp nơi, lấy tôi và Cố Hàn làm trung tâm.

Có hai bà cụ đứng cách đó không xa, thò đầu ra nhìn.

"Hai đứa trẻ bây giờ thật biết chơi, đang ăn cứt à?"

Cố Hàn sụp đổ.

Loading...