Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 128

Cập nhật lúc: 2024-10-05 19:33:12
Lượt xem: 30

“Tôi đã gọi cho thư ký tới rồi, sao anh còn uổng công vô ích chở tôi về làm gì.” Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, bất mãn nói.

 

Thẩm Tại: “Em đang nói chuyện với anh mà không khách sáo gì đó.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, anh có phải là ông chủ của tôi nữa đâu, tôi kiêng dè làm gì?”

 

“Được, tùy em.” Thẩm Tại nhìn cô, nói: “Thắt dây an toàn cái đã.”

 

Thịnh Văn Ngôn không để ý tới anh, không thèm nhúc nhích, định làm trái những gì Thẩm Tại nói. Người ngồi trên ghế lái thấy cô bất động, giây tiếp theo đột nhiên nghiêng người qua, kéo dây an toàn thắt lại cho Thịnh Văn Ngôn.

 

Hành động này làm khoảng cách giữa hai người rất gần, Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nín thở trong nháy mắt, khẽ khàng dán sát lưng vào ghế ngồi.

 

“Nổi giận nhưng phải chú ý an toàn, em có biết không?”

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

“Còn nữa, đưa em về nhà không phải là việc vô ích.” Thẩm Tại nói, “Khi nãy em nói yêu đương phải có quá trình, bây giờ anh biết rồi.”

 

Quá trình? Biết cái gì?

 

Thịnh Văn Ngôn suy nghĩ, Ờm… Cô nói, nói trước khi quen nhau là theo đuổi.

 

Vậy nghĩa là anh bắt đầu theo đuổi cô?

 

——

 

Bình thường khi ngồi trên xe, Thẩm Tại vốn kiệm lời, người hay ríu ra ríu ríu là Thịnh Văn Ngôn. Bây giờ cô cũng không nói gì, khoang xe yên lặng suốt cả quãng đường.

 

Một tiếng sau, xe chạy vào khu Thịnh Văn Ngôn sống bây giờ. Nhà cô ở tòa 12, Thẩm Tại chạy tới tận dưới lầu.

 

“Lâm Khải? Sao cậu lại ở đây?” Thịnh Văn Ngôn cởi dây an toàn, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy ngoài đó có một cậu thanh niên đang đứng.

 

Lâm Khải nghe tiếng, bước lên đón: “Sếp Thịnh, chị về rồi.”

 

“Ừ.”

 

“Mới nãy chị nhắn bảo em đi đón chị, em lên đường đi nhưng sau đó chị lại bảo không cần… Em không yên tâm nên đứng trước nhà chờ chị, xem chị về chưa.”

 

Nói xong, Lâm Khải lại chú ý thấy Thẩm Tại đang ngồi trên ghế lái, cậu ta vội vàng gật đầu: “Thẩm tổng.”

 

Thẩm Tại không ngờ rằng trễ vậy rồi mà còn thấy cậu ta ở đây, khuôn mặt hơi đen lại, chỉ nhàn nhạt trả lời.

 

Không yên tâm… Lại còn chờ dưới lầu? Đúng là quan tâm hơi nhiều đấy.

 

Thịnh Văn Ngôn mở cửa xuống xe: “Thế à, vậy cực cho cậu rồi. Bây giờ cũng muộn rồi, cậu mau về trường đi.”

 

Lâm Khải gật đầu: “Vâng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-128.html.]

Thịnh Văn Ngôn nhìn đồng hồ: “Trễ rồi cũng không biết cậu có đón được xe không nữa.”

 

“Không sao đâu ạ, em bắt xe được mà.”

 

“Đại học A à, hay là để tôi chở cậu về.” Thẩm Tại ngồi trong xe đột nhiên mở miệng.

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Người này đang nói gì vậy, anh định chở cậu ta về à?

 

Lâm Khải cũng ngây người, lập tức nói: “Không cần không cần đâu ạ, tôi không dám làm phiền sếp Thẩm, tôi tự đón xe là được.”

 

Thẩm Tại nở nụ cười, sâu xa nói: “Không phiền gì cả, cũng thuận đường mà.”

 

Lâm Khải: “…”

 

Không có sinh viên nào ở đại học A là không biết IZ cả, rất nhiều người đều muốn được tới công ty làm việc. Đối với đám sinh viên, Thẩm Tại là một người nào đó giống như thần thánh. Bây giờ Thẩm Tại lên tiếng, Lâm Khải cũng không dám từ chối.

 

Thẩm Tại: “Thịnh Văn Ngôn, sao em chưa vào nhà đi?”

 

“Vậy Lâm Khải…”

 

“Anh chở cậu ấy về trường.” Thẩm Tại nói, “Em ngủ sớm đi, bớt thức đêm.”

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

Bố tôi còn không dài dòng như anh đâu!

 

Nhưng Thịnh Văn Ngôn không phản bác nữa, chỉ nhìn về phía Lâm Khải: “Vậy cậu về đi thôi, để anh ấy chở cậu về được mà, không cần khách sáo.”

 

Lâm Khải hơi do dự, sau đó khẽ gật đầu.

 

Nhìn Thịnh Văn Ngôn vào sảnh rồi thì ánh mắt Thẩm Tại mới dời trở lại, anh nhìn Lâm Khải, nhàn nhạt nói: “Cậu lên xe đi.”

 

Lâm Khải: “…Cảm ơn sếp Thẩm.”

 

——

 

Lâm Khải ở Thịnh thị cũng lâu, đã từng thấy không ít nhân vật có tiếng tăm, nhưng lúc này khi ngồi bên cạnh Thẩm Tại, cậu vẫn hơi lo lắng.

 

“Sang năm là phải tìm công việc chính thức rồi nhỉ?” Thẩm Tại bỗng dưng mở miệng.

 

Lâm Khải: “Vâng.”

 

“Tôi thấy thành tích của cậu cũng khá, dạo này làm việc ở Khải Thịnh cũng ổn.”

 

Lâm Khải không ngờ anh cũng biết chuyện của mình, hơi thụ sủng nhược kinh: “À… Cảm ơn sếp.”

 

Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, Thẩm Tại dừng xe, nhìn qua Lâm Khải.

 

“Đến lúc đó IZ cũng sẽ chiêu mộ nhân viên ở đại học A, tôi thấy năng lực của cậu khá ổn, có thể bỏ qua bước tuyển chọn.” Thẩm Tại cong môi, đôi con ngươi hiện lên tia sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng mơ hồ bên trong xe, “Cậu có hứng thú thì có thể rời khỏi Khải Thịnh, tới công ty tôi thử xem.”

Loading...