Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-09-10 16:08:20
Lượt xem: 64
Thẩm Tại: "Tùy cô."
"......"
Điện thoại cứ như vậy mà cúp.
"Như thế nào?" Trần Siêu hỏi.
Thịnh Văn Ngôn thấy cạn lời: "Thẩm tổng bảo tôi ra ngoài mua chút quà, nói là tặng cho trẻ con. Trẻ con nào chứ...... Tôi định gọi lại cho anh ấy để hỏi một chút."
Sắc mặt Trần Siêu không thay đổi: "Gọi cái gì, chính là quà để tặng cho trẻ con trong nhà, hôm nay là ngày 15 mà."
"Là sao ạ?"
"Cứ ngày 15 mỗi tháng nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì Thẩm tổng sẽ về nhà để ăn cơm với mọi người trong nhà, đây là quy củ của nhà họ Thẩm, lúc đó hầu hết mọi người trong nhà sẽ tới." Trần Siêu bất mãn nói, "Thịnh Văn Ngôn, không phải tôi đã viết tư liệu đưa cho cô rồi sao!"
Thịnh Văn Ngôn: "......"
Mẹ nó, một đống chữ như vậy thì làm sao cô có thể nhớ hết từng mục được chứ.
Nhưng mà, về nhà ăn cơm? Cả nhà đều sẽ đến? Mà cả nhà này...... Cũng bao gồm Thẩm Thụ Diệc sao??
Thịnh Văn Ngôn đột nhiên đứng từ vị trí ngồi lên: "Đúng đúng, đúng là có viết! Tôi nhớ ra rồi, trợ lý Trần, bây giờ tôi đi mua luôn đây!"
"Hả? Cô ——"
"Tôi đi đây!"
Thịnh Văn Ngôn chạy trốn nhanh như bay, Trần Siêu cạn lời mà nhìn bóng dáng cô.
Vui như vậy làm gì chứ, chỉ là mua quà cho người nhà của cấp trên thôi mà, cũng không phải là chọn quà ra mắt tới nhà bạn trai mình.
——
Sau khi Thịnh Văn Ngôn làm trợ lý ở bên cạnh Thẩm Tại xong, việc cô mong chờ nhất chính là tới nhà họ Thẩm.
Ai có thể nghĩ tới việc này lại đến đột ngột như vậy chứ!
Mua xong quà thì cũng đã tới thời gian tan làm, Thịnh Văn Ngôn cẩn thận làm tài xế, kiềm chế sự vui sướng mà đưa ông chủ tới chỗ cần đến.
Một tiếng sau, xe lái vào trong trang viên của một ngôi nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-17.html.]
Thịnh Văn Ngôn dừng xe ở vị trí mà Thẩm Tại nói xong rồi đem quà đã chuẩn bị sẵn lấy từ trong cốp ra.
Thẩm Tại vốn muốn đi tới hướng cửa nhưng quay đầu nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn lỉnh kỉnh xách ra vài túi lớn túi nhỏ, trong đó có vài thứ là đồ xa xỉ đắt tiền, bước chân anh hơi dừng lại: "Hẳn là tôi có nói với cô quà này để tặng cho trẻ con."
Thịnh Văn Ngôn liên tục gật đầu: "Đúng vậy, tất cả đều là quà cho trẻ con."
"Cô mua cho trẻ con mấy thứ này sao?"
"Thẩm tổng, anh có hai cháu trai và hai cháu gái đúng không, trừ một người đang ở nước ngoài ra thì mấy người còn lại đều sẽ tới đây." Thịnh Văn Ngôn nói đúng lý hợp tình, "Nếu đã là cháu trai cháu gái rồi, mặc kệ dù là lớn hay nhỏ tuổi thì vẫn là trẻ con, cho nên, tôi mua cho mỗi người một phần quà."
Ý của Thẩm Tại chỉ là mua cho đứa cháu gái nhỏ nhất 5 tuổi mà thôi, nhưng Thịnh Văn Ngôn nói như vậy, dường như anh cũng không tìm ra điểm xấu gì được.
"Vào đi thôi Thẩm tổng, hẳn là mọi người đều đang chờ anh đó."
Thẩm Tại không so đo nữa, gật đầu, xoay người đi tới cửa.
Thịnh Văn Ngôn tung ta tung tăng mà đuổi theo.
Hiển nhiên rất ít khi Thẩm Tại về chỗ này, mới vừa vào cửa Thịnh Văn Ngôn liền nhìn thấy một phu nhân đẹp lão ung dung đi chậm tới: "Ai da con trai, con về rồi đấy à, đã mấy tháng con không về ăn cơm rồi, có phải con không muốn nhìn mặt mẹ, sợ mẹ thúc giục con cái gì nữa đúng không?"
Thẩm Tại đỡ lấy Triệu Thuận Từ, biểu cảm kính cẩn nghe theo: "Không phải ạ, con có việc bận thôi."
"Bận tới mức nào chứ, mấy tháng mới thấy con một lần." Triệu Thuận Từ liếc mắt nhìn phía sau anh một cái, lúc này mới phát hiện ở đó còn có một cô gái.
Mặt mày cô gái này rất xinh đẹp, dáng người cao thon, vừa nhìn liền biết không phải người bình thường. Bà sửng sốt, mơ hồ ý thức được cái gì nên ngay lập tức có chút kích động.
Thịnh Văn Ngôn thấy bà ấy nhìn mình, nghĩ đại khái chắc đây chính là mẹ của Thẩm Tại, nói cách khác, cũng là bà của Thẩm Thụ Diệc. Vì thế cô vội vàng tích cực tiến lên thăm hỏi, "Dạ chào bác ạ, cháu tên là Thịnh Văn Ngôn, đây là quà cháu mang tới cho mọi người trong nhà ạ."
"Hả...... Quà sao? Cảm ơn cháu cảm ơn cháu, cháu xem cháu tới là được rồi mà sao còn phải khách sáo như vậy chứ." Đôi mắt Triệu Thuận Từ tỏa sáng, đầu óc liền trật khỏi quỹ đạo. Bà ấy không kìm nổi sự kích động mà mạnh mẽ kéo lấy cánh tay Thẩm Tại, "Cái thằng này, sao con mang bạn gái về mà không báo trước với mẹ một tiếng!"
Thịnh Văn Ngôn: "Dạ?"
Thẩm Tại: "......"
"Bà, chú về rồi sao." Đúng lúc này, tiếng bước chân vang lên, bên trong có một người đi ra.
Người tới mặc một chiếc áo hoodie tối màu, trên mặt còn mang theo ý cười.
Chỉ là khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì nụ cười này hơi khựng lại.
Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Thuận Từ càng thêm xán lạn, quay đầu lại nói với cháu trai nhà mình: "Đúng vậy, chú nhỏ của con đã về, còn dẫn theo bạn gái nữa đó!!"