Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 177

Cập nhật lúc: 2024-10-14 13:25:08
Lượt xem: 26

Thẩm Thụ Diệc nhìn người đi qua lại ở phía dưới, đột nhiên rất muốn trút hết nỗi buồn bực, dù là cách nào cũng được, chỉ hy vọng sự bùng nổ của trái tim có thể làm dịu đi quá khứ… Nhưng thực tế cậu ta chỉ có thể mặc cho lòng mình quặn thắt, trống rỗng đến đáng sợ.

 

Thẩm Thụ Diệc không phát tiết được. Giờ khắc này cậu ta đã thấm thía, ý thức được rằng mình vả Thịnh Văn Ngôn không có khả năng.

 

Cô gái thẳng thắn ngang ngược đã từng theo đuôi cậu đã không còn nữa rồi.

 

Bữa tiệc linh đình vẫn đang tiếp tục.

 

Ở một bên khác, Chu Tư Mạc đi tới bên cạnh Thẩm Tại, nói chuyện một cách thâm sâu: “Không định qua đó à?”

 

Thẩm Tại cũng mới tới, sau khi vừa vào là anh bước đi tìm Thịnh Văn Ngôn ngay. Vậy nên, anh nhanh chóng thấy cô đang đứng cùng Thẩm Thụ Diệc. Cách khá xa nên Thẩm Tại không nghe bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy vẻ nghiêm túc trên gương mặt cô.

 

Thẩm Tại: “Qua làm gì?”

 

“Lúc trước cháu của anh thích bạn gái của chú nó thì phải.”

 

Thẩm Tại nhấp miếng rượu, không lên tiếng.

 

Chu Tư Mạc khẽ cười: “Không giống phong cách của anh chút nào.”

 

“Cái gì?”

 

“Thích một đứa con gái mà cháu mình cũng thích, và cuối cùng lựa chọn ở bên cô bé đó, đều không phải là phong cách của anh.”

 

Thẩm Tại nhìn Chu Tư Mạc: “Thế cô nghĩ phong cách của tôi là thế nào?”

 

Chu Tư Mạc sửng sốt. Thẩm Tại lại nhàn nhạt nói: “Gặp được người mình thích, còn phong cách gì nữa.”

 

Người mình thích.

 

Câu này của anh vừa khiến Chu Tư Mạc cảm thấy xa lạ, vừa khiến cô ta thấy ghen tị. Thì ra người đàn ông này cũng có phần quan tâm tới tình cảm.

 

Chu Tư Mạc nhẹ thở dài trong lòng, lại nhìn về phía cô gái cách đó không xa: “Cô bé này càng ngày càng đẹp ra, cũng không như lúc trước nữa. Được rồi, tôi hiểu, anh không kìm nổi cũng là chuyện bình thường.”

 

Thẩm Tại không trả lời, nhưng ánh mắt lại rơi vào người Thịnh Văn Ngôn.

 

Hôm nay cô mặc một chiếc váy đỏ sậm, nhìn thông minh nhưng cũng quyến rũ, dù là nhíu mày hay bật cười thì đều toát lên vẻ phơi phới gió xuân, vừa mê hoặc vừa như tiên nữ.

 

Đúng là dạo này cô bỗng dưng đẹp hẳn ra. Chỉ đứng đó thôi nhưng không biết đã có bao nhiêu ánh mắt vừa sáng vừa tối tập trung vào rồi.

 

Thẩm Tại khẽ cau mày, trong lòng chợt nảy lên một suy nghĩ hoang đường trong phút chốc. Anh muốn giấu cô đi, không cho cô xuất hiện trong những tình huống như thế này nữa. Nhưng ngay giây sau đành phải tự bác bỏ suy nghĩ của mình

 

Thẩm Tại muốn cô được tự do, thoải mái theo ý bản thân. Thịnh Văn Ngôn nên xuất hiện ở những chỗ này, phô ra hết năng lực và tài hoa của mình.

 

Thật là mâu thuẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-177.html.]

 

“Cô gái của anh tới rồi kìa. Chà… thấy anh đang nói chuyện với tôi, chắc là cô bé sẽ nổi giận lắm đây.” Chu Tư Mạc vui thích nói.

 

Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Tại nên đi thẳng tới. Nhưng không hề như Chu Tư Mạc đoán, cô không tức giận, thậm chí còn lễ phép lên tiếng chào: “Chào cô Chu.”

 

Chân mày Chu Tư Mạc hơi nhíu lại: “Chào cô.”

 

Thịnh Văn Ngôn nắm lấy bàn tay anh: “Anh đến rồi sao không bảo em biết?”

 

Ánh mắt anh nhu hòa: “Thấy em bận bịu nên không quấy rầy.”

 

“Ờm ~ bây giờ em rảnh rồi.”

 

Thẩm Tại gật đầu, hỏi: “Tối nay ăn gì rồi?”

 

Thịnh Văn Ngôn chỉ chỉ bụng mình: “Em mặc váy bó sát thế này thì có ăn gì được, đương nhiên là em chưa ăn gì hết.”

 

Thẩm Tại không đồng ý nói: “Em có thể không mặc bộ này mà, không ăn cơm sao được.”

 

“Nhưng mà nó đẹp, em muốn đẹp.”

 

Thẩm Tại: “Thịnh Văn Ngôn, em lại thế rồi.”

 

“Ôi trời người ta chỉ muốn được xinh đẹp thôi mà!”

 

Hình ảnh nữ cường nhân tài trí đã bị quét sạch, lại trở về với nhóc quỷ thích làm nũng. Thẩm Tại nhẹ nhàng sờ vào mái tóc cô, trong lòng mềm nhũn: “Lát nữa mình về sớm, anh đưa em đi ăn gì đó.”

 

“Được thôi.”

 

Hai người nói chuyện, coi mọi người xung quanh là không khí, Chu Tư Mạc tự thấy hết vui, chào một tiếng rồi đi. Thịnh Văn Ngôn thấy cô ta đi rồi mới nói: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

 

Thẩm Tại: “Em không thích à, nhưng vừa rồi —— ”

 

“Em biết, không phải anh tới tìm cô ấy bắt chuyện, em thấy mà.” Thịnh Văn Ngôn nói, “Em thấy anh vào từ lâu rồi, cũng thấy cô ấy chỉ động đi tới, ưm… Thật ra thì anh bắt chuyện trước cũng được, có gì đâu. Nhưng mà không được nói với nhau mấy chuyện vụn vặt trong cuộc sống, như vậy em sẽ ghen.”

 

“Hào phóng thế cơ à?”

 

“Đúng vậy, anh là của em, không ai cướp được.”

 

Cô chắc chắn, dám chắc chắn như vậy.

 

Nhưng giờ phút này thì Thẩm Tại không dám chắc.

 

Anh sợ cô sẽ bỏ đi.

 

Ánh mắt anh ánh lên nụ cười, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Ừ, là của em.”

Loading...