Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 189

Cập nhật lúc: 2024-10-16 16:40:21
Lượt xem: 25

Tiếng gọi “cục cưng” của Thịnh Văn Ngôn vang khắp đồn cảnh sát, cả đám sợ ngây người.

 

Vốn mọi người cứ nghĩ rằng Thẩm Tại tới đón cháu gái mình là Thẩm Vân Nghê, nhưng nhìn tình cảnh bây giờ, có lẽ anh tới để đón bạn gái mình, Thịnh Văn Ngôn.

 

“Em bị thương à?” Thẩm Tại đen mặt, giọng không hiền hòa.

 

Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn theo ánh mắt anh, trên bắp chân cô có một vết trầy, m.á.u đã ngưng chảy. Cô nói: “Không sao hết, em vô tình bị mảnh thủy tinh quẹt qua thôi.”

 

Thẩm Tại hơi cúi người, liếc nhìn từ khoảng cách gần. Thịnh Văn Ngôn được thế vỗ vỗ đầu anh trấn an, bộ dạng như một bà hoàng.

 

Mọi người xung quanh không chớp mắt nhìn chút cử động nhỏ của cô, âm thầm chậc lưỡi hít hà. Chỉ có đại tiểu thư nhà họ Thịnh mới dám sờ đầu con cọp này thôi.

 

Thịnh Văn Ngôn: “Em không sao thật mà, em không còn bị thương ở đâu nữa hết.”

 

Thẩm Tại đứng dậy nhìn cô, lại nhìn đám người sưng mặt sưng mũi gần đó. Đám Dương Thánh bắt gặp ánh nhìn của anh, lập tức nhìn đi nơi khác. Thẩm Tại cười lạnh, không nói gì nữa, đi theo cảnh sát vào bên trong.

 

Mấy phút sau anh mới đi ra ngoài.

 

“Về với anh.”

 

“À dạ.” Thịnh Văn Ngôn lập tức nói lấy tay anh. Đi được hai bước, Thẩm Tại lại quay đầu, trầm giọng nói: “Vân Nghê.”

 

Thẩm Vân Nghê giật mình: “Dạ?”

 

Thẩm Tại: “Sao còn ngây ra đó, chưa chịu về à?”

 

Thẩm Vân Nghê nuốt ngụm nước miếng: “Cháu, cháu đã báo cho bố rồi… Bố sẽ đến đón cháu.”

 

Thẩm Tại: “Bố cháu có việc gấp bảo chú đón cháu về luôn.”

 

Thẩm Vân Nghê à một tiếng, xìu xuống: “Vâng, vâng ạ.”

 

Thẩm Vân Nghê thà bị bố mình mắng chứ không cam lòng đi theo Thẩm Tại về. Cô ta đã trải nghiệm hết cách dạy dỗ lạnh như băng của chú út mình rồi, chẳng thà là bị mắng còn hơn…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-189.html.]

 

Hai phút sau, ba người đi ra khỏi đồn cảnh sát. Thẩm Tại và Thịnh Văn Ngôn đi phía trước, Thẩm Vân Nghê thì vội vã đi theo phía sau.

 

“Vân Nghê à.” Trịnh Kỳ cũng được người nhà đón ra ngoài, cô ta chạy chậm đến bên cạnh Thẩm Vân Nghê.

 

Thẩm Vân Nghê nhìn cô ta: “Gì vậy…”

 

Trịnh Kỳ: “Tôi xin lỗi chuyện hôm nay nha, tôi không biết cậu ta to gan thế, dám đụng tới cô.”

 

Thẩm Vân Nghê thấy không có gì hứng thú: “À.”

 

Trịnh Kỳ liếc nhìn Thịnh Văn Ngôn đang đi phía trước: “Cũng tại Thịnh Văn Ngôn cả, tự dưng cô ta lại đụng tay đụng chân trước, phải chi nói sớm cho tôi biết là được rồi, vậy thì chuyện cũng sẽ không như bây giờ…”

 

“Cô ấy không ra tay chẳng lẽ chờ cho tên kia ra tay trước.” Thẩm Vân Nghê tức giận nói, “Là tại cái người đàn ông kia sai trước, tự nhiên lại đổ qua Thịnh Văn Ngôn?”

 

Trịnh Kỳ sửng sốt, cô ta luôn nghe Thẩm Vân Nghê bảo Thịnh Văn Ngôn xấu xa, sao bây giờ cô ấy còn bênh vực cô.

 

“Vân Nghê, ý, ý tôi là…”

 

“Cô đừng nói nữa!” Thẩm Vân Nghê buồn bực nói, “Cái tên đàn ông kia không tốt đẹp gì đâu, nếu không nhờ cô ấy thì tôi cũng không biết tối nay mình ra sao rồi.”

 

Trịnh Kỳ: “…”

 

Thẩm Vân Nghê lạnh lùng đẩy tay Trịnh Kỳ ra, tăng tốc, đuổi kịp bước chân cô. Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Vân Nghê đi tới bên cạnh mình, quan tâm hỏi: “À, cô có bị thương không?”

 

Thẩm Vân Nghê lắc đầu, nhớ lại cảnh Thịnh Văn Ngôn cứ mãi bảo vệ mình ở quán bar, cũng vì thế mà cô bị thương.

 

“Tôi không sao… Nhưng mà cô lại bị thương đó. Cô lo cho mình đi.”

 

“Tôi cũng không sao hết.” Thịnh Văn Ngôn nói xong, quay đầu liếc nhìn Trịnh Kỳ ở phía sau, “Vân Nghê, sau này cô bớt chơi với Trịnh Kỳ đi, mấy người chơi với cô ta tạp nham lắm. Cô nhìn cái tên say rượu kia đi, không biết ở đâu ra mà lóng ngóng vụng về, không phải người tốt đẹp gì.”

 

Tuy là nói thế nhưng Thịnh Văn Ngôn không nghĩ là Thẩm Vân Nghê có thể nghe lời khuyên của cô, bởi vì cô ấy thích làm chuyện chống đối cô lắm. Nhưng không ngờ ngay sau đó, cô đột nhiên thấy Thẩm Vân Nghê gật đầu, “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không đi ra ngoài chơi với Trịnh Kỳ nữa.”

 

Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, bỗng cảm thấy vui vẻ, yên tâm, cô đưa tay vỗ vỗ đầu Thẩm Vân Nghê: “Ừ, vậy mới ngoan chứ.”

Loading...