Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-09-15 11:59:18
Lượt xem: 54

Lại nữa, cô không có cách nào để giao tiếp với bọn họ, với lại cãi cọ cũng không có ý nghĩa. Cô hít sâu một hơi, đẩy ghế ra rồi đứng lên: “Con ăn no rồi, mọi người ăn tiếp đi.”

 

Thịnh Thiên Hòa: “Thịnh Văn Ngôn, ngồi xuống.”

 

“Con nói con no rồi!” Cô lạnh lùng nói: “Mọi người cứ ở đây ôm ấp cháu trai nhỏ đi! Con không hầu nữa.”

 

Lúc trước dù hai ông bà cứng đầu hồ đồ có nói gì đi nữa thì cô cũng tai này lọt qua tai kia, nhưng không ngờ hôm nay lại không nhịn được sự tức giận.

 

Thịnh Văn Ngôn lái xe rời đi, cả đoạn đường đều mưa lớn.

 

Mặc kệ nhạc mở lớn thế nào, xe chạy nhanh đến đâu, khí tích tụ trong tim vẫn không tiêu tán. Mưa càng lớn, đập vào kính chắn gió, cần gạt nước không kịp làm rõ tầm nhìn.

 

Thịnh Văn Ngôn đậu xe bên đường, bên tai ầm ầm tiếng vang, cô đập mạnh tay lái: “Fuck.”

 

Ding——

 

Đúng lúc này, điện thoại hiển thị một tin nhắn.

 

Mặt cô không cảm xúc mở WeChat, lại thấy tin nhắn của Thẩm Tại.

 

Thẩm Tại: [Tuần trước, tôi có bảo cô mang tài liệu về nhà tôi, cô để ở đâu?]

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn tên, chợt nhớ đến dáng vẻ tối hôm qua ở trên xe “cô ghé vào đùi anh khóc bù lu bù loa và anh an ủi cô.”

 

Cũng nhớ những gì anh nói: Có người yêu thương cô.

 

Đó là lần đầu tiên cô khóc tới mức như vậy ở trước mặt một người, cũng là lần đầu tiên có người nghiêm túc nói với cô rằng cô có người yêu thương.

 

Phiền muộn trong lòng cứ như vậy mà tan biến đi rất nhiều.

 

Cô mím môi trả lời lại: [Trong ngăn kéo thứ hai ở phòng sách.]

 

Thẩm Tại: [Đã biết, cảm ơn cô.]

 

Cô im lặng một lúc, cúi đầu gửi tin nhắn cho anh: [Hôm qua tôi làm bẩn quần của anh phải không? Tôi trả anh cái khác.]

 

Thẩm Tại: [Không cần.]

 

Thịnh Văn Ngôn: [Chuyện ngày hôm qua, tôi thật sự xin lỗi.]

 

Thẩm Tại: [Biết là được rồi, về sau uống ít rượu lại.]

 

Tuy rằng người không ở trước mặt, nhưng cô có thể tưởng tượng ra vẻ mặt anh khi nói lời này, đại khái là cau mày, ánh mắt không hài lòng. Dù bất mãn, nhưng sẽ là kiểu không so đo với con nít.

 

Không phải lúc nào anh cũng lạnh nhạt khắc nghiệt khiến người ta sợ hãi, anh cũng sẽ có một mặt ấm áp, ấm áp sinh ra cảm giác… An toàn. Giống như tối hôm qua.

 

Khóe miệng cô hơi cong lên, tâm trạng cũng cảm thấy khá hơn: [Vâng ông chủ.]

 

Sau một lát, cô lại nghĩ đến chủ đề ngày hôm qua đã nói: [Lúc ấy mẹ tôi thật sự đã nói với anh về tôi sao?]

 

Thẩm Tại: [Thường xuyên, bà ấy rất hay khen con gái mình trước mặt người khác.]

 

Thịnh Văn Ngôn: [Khen ngợi tôi?]

 

Thẩm Tại: [Cô cảm thấy còn gì nữa?]

 

Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô qua đời vì bạo bệnh. Thời gian đã trôi qua rất lâu, khiến cô gần như không nhớ được những kỷ niệm khi còn nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-37.html.]

 

Nhưng cô nhớ rõ là mẹ cô không phải là người sẽ khen ngợi cô trước mặt người khác.

 

Cô cũng nhớ có vài lần bố mẹ cãi nhau về vấn đề tình cảm và những người lớn trong gia đình. Lúc đó cô không hiểu lắm, chỉ cảm thấy mẹ cô không vui khi đối diện với cô nên cô nghĩ rằng bà không thích mình.

 

Nhưng hóa ra bà luôn khen cô trước mặt người khác?

 

Bà thật sự rất yêu cô.

 

Thịnh Văn Ngôn nhìn tin nhắn của Thẩm Tại, hốc mắt tự nhiên nóng lên.

 

Đột nhiên cô không muốn ở nhà nữa. Cô muốn đến IZ, muốn gặp anh. Loại cảm giác mạnh mẽ này, thật giống như cô là người có giá trị, chỉ anh mới có thể thấy được.

 

Thịnh Văn Ngôn: [Sếp Thẩm, tôi không muốn nghỉ phép nữa. Ngày mai tôi sẽ đến công ty, khi nào rảnh tôi sẽ viết luận văn, được không?]

 

Vài phút sau, Thẩm Tại trả lời——

 

[Được.]

 

——————

 

Có lẽ biết cô phải giải quyết chuyện luận văn, trong mấy ngày tới, lượng công việc của cô rất ít. Hầu hết thời gian đều ngồi tại chỗ tra thông tin và lập đại cương.

 

Đang nghỉ trưa, chuông điện thoại vang lên, cô đưa mắt nhìn, là Dương Thánh gửi hình ảnh.

 

Mấy ngày nay, anh chàng này cứ như bà mai, hết lần này đến lần khác đều gửi ảnh đàn ông cho cô, dường như muốn dùng chuyện này để an ủi cô “thất tình”.

 

Thịnh Văn Ngôn đi đến chỗ vắng người, gửi tin nhắn thoại để mắng cậu ta, mắng xong thì tiện tay bấm vào ảnh để xem.

 

Người trong ảnh có vẻ ngoài trắng noãn, đeo kính, trông như một học sinh ngoan, có lẽ cậu ta dựa theo sở thích của cô mà tìm.

 

Cô không nói lên lời, điên à… Cứ đeo kính là học bá à? Còn dáng vẻ này, cũng kém xa Thẩm Tại.

 

Ở đầu dây bên kia, sau khi Dương Thánh nghe xong đoạn trào phúng dồn dập của cô thì cậu ta vẫn chưa có ý định từ bỏ. Gửi lại tin nhắn thoại, hẹn cô ngày mai ra ngoài chơi.

 

Dương Thánh: [Thứ bảy đi chơi đi, tao không giới thiệu trai đẹp cho mày nữa là được chứ gì? Có rượu ngon thì sẽ chia sẻ ~]

 

Cô lạnh nhạt từ chối: [Không đi, ngày mai tao tăng ca.]

 

Dương Thánh: [Mày còn ở IZ làm gì? Vẫn ôm mộng tưởng với Thẩm Thụ Diệc? Cậu ta đến công ty bố mình thực tập rồi, không đến IZ đâu.]

 

Thịnh Văn Ngôn: [So?]

 

Dương Thánh: [Đừng có mà so, tao biết mày đang buồn, đừng kìm nén nữa, muốn khóc thì cứ khóc đi.]

 

Thịnh Văn Ngôn: “…”

 

Cuối cùng cô không đồng ý cuộc hẹn của Dương Thánh. Hai ngày cuối tuần cô ở nhà.

 

Kỳ thật, hai ngày qua, ngoài Dương Thánh ra thì có nhiều người rủ cô đi chơi, nhưng cô cũng không đi, tự nhiên cảm thấy không có nhiều sức lực.

 

Thịnh Văn Ngôn, ai gọi cũng không ra, mọi người đều đoán rằng lần này cô thật sự không thoải mái, không lâu trước đây còn thề son sắt muốn bắt lấy Thẩm Thụ Diệc, ai mà ngờ được, cậu ta lại có người khác nhanh như vậy.

 

Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ vì chuyện này mà thương tâm đau khổ. Thất tình thì phải đi mượn rượu giải sầu mới được.

 

Không biết thế nào mà hai ngày nay ở nhà, ngoại trừ hơi buồn thì không có gợn sóng nào khác, thỉnh thoảng còn vui vẻ xem phim truyền hình, cô cũng quên bẵng đi mất chuyện kia.

 

Cuối cùng cô lại nghĩ, chắc là mình quá mạnh mẽ. Chuyện thất tình này, không ảnh hưởng nhiều đến cô.

Loading...