Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-09-19 20:39:11
Lượt xem: 69
“Đủ rồi.” Cô mới vừa thở một hơi, lập tức nghe giọng điệu nặng nề của Thẩm Tại.
Thịnh Văn Ngôn nghiêng đầu đến gần anh, nhỏ giọng nói: “Tôi còn khỏe lắm, chắc chắn tôi sẽ cho bọn họ gục xuống, anh yên tâm.”
“Là cô nằm trước hay bọn họ nằm trước?” Thẩm Tại nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô không hề phát hiện: “Nhất định là bọn họ đó, anh xem Chu Linh Vận đã say rồi đó. Sếp Thẩm, tối nay anh nghỉ ngơi đi, tôi giúp anh.”
Nói xong, cô lại đứng lên nhận lấy ly rượu bên kia mời Thẩm Tại.
…
Bữa cơm kết thúc khi Chu Linh Vận uống say nằm trên bàn cơm.
Lúc về, giám đốc bên kia không ngừng khen ngợi Thịnh Văn Ngôn với Thẩm Tại, nói anh có thư ký xuất sắc. Thịnh Văn Ngôn cực kỳ vui vẻ khi uống thắng Chu Linh Vận, cô làm bộ làm tịch khách sáo với giám đốc, sau đó mới theo Thẩm Tại đi ra ngoài.
Xe đã chờ trước cửa khách sạn, Thẩm Tại ngồi vào hàng ghế sau, cô cũng tự nhiên ngồi xuống theo.
Tối nay cô đã uống say đến chuếnh choáng, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, chỉ là trong lòng có hơi phấn khởi. Sau khi xe nổ máy, thấy anh không muốn lên tiếng, cô liền mở miệng nói: “Sếp Thẩm, để tôi nói anh nghe lịch trình ngày mai nha ~ “
Thẩm Tại không nhìn cô, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Thịnh Văn Ngôn nói: “Ngày mai tương đối trống, mười giờ có cuộc họp với ba tổ, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp tài xế đến đón anh. Buổi tối có hẹn với bên điện ảnh và truyền hình Hoa Trạch, bên kia đã đặt chỗ, sếp Dương sẽ đi với chúng ta.”
Thẩm Tại: “Tối mai cô không cần đi.”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Sao?”
Anh lặp lại lần nữa: “Cô không cần đi.”
Từ lúc vào làm, không có buổi xã giao nào mà vắng mặt cô cả. Thịnh Văn Ngôn kỳ quái nói: “Tại sao?”
Thẩm Tại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Sau này cô cũng không cần đi.”
Thịnh Văn Ngôn vốn đang rạo rực vui vẻ, nghĩ chắc anh đang lo lắng cho cô vì hôm qua uống quá nhiều, cho cô nghỉ một ngày. Nhưng không ngờ anh lại nói, sau này cô không cần đi nữa.
Cô đột nhiên bối rối: “… Vì sao?”
Thẩm Tại: “Lúc trước tôi đã nói qua, mấy buổi tiệc thế này cô không cần uống, tối nay cô đã làm cái gì?”
“Tôi… Bởi vì Chu Linh Vận xem thường tôi, cô ta nói tôi không có ích cho anh, cho nên tôi muốn cô ta nhìn xem tôi có ích hay không.”
Xe vẫn chạy vững vàng, Thẩm Tại ngồi ở đó, ánh mắt lúc sáng lúc tối cất chứa sự bình tĩnh, lạnh lùng, khó gần, khiến người khác khó chịu.
Thịnh Văn Ngôn nhìn vậy thì có hơi lo lắng.
“Nếu cô dễ dàng bị người khác chọc giận, tâm trạng tuỳ ý bị người khác dắt đi, vậy không cần đi theo tôi nữa.”
Thịnh Văn Ngôn nghẹn lại, vội vàng biện hộ: “Chuyện này không giống, là do Chu Linh Vận, cô ta —— “
“Chỗ nào không giống, bọn họ cũng là người của công ty khác, khi hào hứng thì sẽ liều mạng rót cho cô uống. Cô cho rằng không giống chỗ nào?”
Anh không hề bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng cô hoàn toàn cảm giác được anh đang dạy dỗ cô.
Thịnh Văn Ngôn tức khắc cảm thấy tủi thân, bởi vì tối nay ngoài việc thấy chướng mắt với Chu Linh Vận ra, thì cô cũng có tâm tư riêng. Trong những câu mà cô ta nói cũng có câu đúng, nếu cô là cấp dưới tham dự tiệc xã giao, đương nhiên phải bảo vệ ông chủ mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-52.html.]
Hơn nữa cô biết hôm nay anh cũng chưa ăn gì, thế nên cô mới bỏ công ra chắn rượu những người mời anh, nhưng anh không hề cảm kích…
“Tôi chưa bị bọn họ chuốc say. Anh thấy đó, người say là Chu Linh Vận!”
Ánh mắt Thẩm Tại càng thêm lạnh lùng: “Vậy cô cho rằng lần nào bọn họ cũng say hết à?”
Thịnh Văn Ngôn không trả lời được, thở phì phò nói: “… Nhưng lần này là vậy.”
Thẩm Tại cười lạnh: “Tôi không cần cô tự cho là đúng, cũng không cần người thư ký không nghe lệnh.”
“Tôi giúp anh mà.”
“Tôi yêu cầu?”
Anh nhìn cô, tỉnh bơ như một con rô bốt không có tình cảm.
Bình thường cô hay được hội bạn bè tâng bốc nịnh nọt, mới có dịp khoe mẽ trước mặt Thẩm Tại. Bây giờ bị dạy dỗ một trận, lại cộng thêm men rượu trong người, không kìm nổi tính tình.
“Dừng xe.”
Tài xế ngưng trệ, nhìn người ngồi phía sau qua kính chiếu hậu.
Thịnh Văn Ngôn vỗ lưng ghế: “Tôi nói dừng xe!”
Hình ảnh thư ký Thịnh đã bị đá văng ra xa, tư thế Thịnh đại tiểu thư bước vào.
Trần Siêu sợ hết hồn, dù gì trong mắt anh, Thịnh Văn Ngôn vẫn luôn nghe lời.
Tài xế cũng ngạc nhiên không kém, không ngờ một thư ký lại dám làm vậy. Anh ta không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu, chờ lệnh của Thẩm Tại.
Thẩm Tại lạnh nhạt nói: “Dừng xe đi, để cô ấy xuống.”
Tài xế gật đầu, nhanh chóng ngừng xe ven đường.
Ngoài miệng thì nói dừng xe, nhưng trong lòng không thật sự muốn xuống, cô chỉ làm mình làm mẩy thôi. Nhưng bây giờ Thẩm Tại thế này, cô không đi không được.
Cô mím chặt môi, thở phì phò mở cửa xe: “Không cần tôi chứ gì? Được tôi đi.”
Cửa xe “Ầm” một tiếng đóng lại.
Cô gái mặc váy đen đi xiêu xiêu vẹo vẹo, bóng lưng dường như bao phủ hai chữ muộn phiền.
Trần Siêu nhìn Thịnh Văn Ngôn đi trên đường, có chút lo lắng: “Sếp Thẩm… Cô ấy uống hơi nhiều, anh đừng nóng giận. Cô ấy nhỏ tuổi chưa có kinh nghiệm, chuyện tối nay là vì nhớ đến anh chưa ăn gì nên mới cản rượu cho anh.”
Đầu ngón tay Thẩm Tại hơi ngừng, anh nhớ trong túi mình còn thanh chocolate cô đưa trong cuộc họp.
“Hiếm thấy cậu nói tốt cho người khác.” Anh nhàn nhạt nói.
Trần Siêu cúi đầu, bình thường anh hay nghiêm khắc với Thịnh Văn Ngôn, nhưng làm việc với nhau lâu, anh cảm thấy cô rất tốt.
Trần Siêu suy nghĩ một lúc, cảm thấy nên nói tốt cho cô mấy câu, nhưng chưa kịp mở miệng, anh đã nghe sếp nói: “Tính tình của cô ấy cần phải rèn giũa, nếu không tương lai dù ở Thịnh thị hay ở chỗ khác, thì cũng sẽ bị thua thiệt.”
Trần Siêu bất ngờ ngước mắt nhìn Thẩm Tại, sau đó mới phát hiện ánh mắt anh cứ nhìn người đứng ngoài xe.
“Cậu xuống xe, đi theo cô ấy đi.”