Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Chỉ Thích Nhan Sắc Đó - Chương 63

Cập nhật lúc: 2024-09-22 13:54:21
Lượt xem: 56

Thẩm Tại liếc nhìn Thẩm Hàm: “Cô ấy cãi nhau với người nhà rồi chạy tới đây, Thịnh Thiên Hoà mặc kệ cô ấy.”

 

Thẩm Hàm đương nhiên biết mối quan hệ giữa em trai mình và nhà họ Thịnh. 

 

Thầm Tại không giải thích nhiều, chỉ thờ ơ nói một câu như vậy rồi yên lặng.

 

“Vậy thôi á?”

 

Thẩm Tại rót cho anh ly nước: “Chứ anh nghĩ thế nào?”

 

Kỳ thật Thẩm Hàm biết em trai mình là người như thế nào, cái chuyện đưa thư ký lên giường, em ấy tuyệt đối không làm.

 

Phản ứng vừa rồi của anh hơi quá, chủ yếu là do hình ảnh trong bếp quá mức chấn động, làm anh nghĩ linh tinh: “Trời má… Làm anh sợ muốn chết. Đúng hơ, sao em có thể làm ra chuyện cầm thú như vậy được!”

 

Thẩm Tại thờ ơ, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách: “Nếu không có việc gì thì anh có thể về.”

 

“Đừng, anh mới đến thôi, về cái gì mà về. Không phải hai người đang nấu cơm sao?” Thẩm Hàm cười: “Biết nuôi con gái nhà người ta đấy chứ, còn ở nhà nấu cơm nữa. Anh chưa bao giờ thấy em nấu cơm… Anh muốn ăn, anh và Thụ Diệc ở lại ăn trưa.”

 

Thẩm Tại dừng một lát, hỏi: “Anh có chắc là muốn ăn không?”

 

“Chắc chắn, sao thế? Một bữa cơm thôi mà cũng không cho?”

 

Thẩm Tại chợt nở nụ cười: “Được thôi, tùy anh.”

 

Nói xong, anh nhìn Thẩm Thụ Diệc, nhàn nhạt hỏi: “Gần đây, ba cháu thế nào?”

 

Vẻ mặt cứng đờ của Thẩm Thụ Diệc mới khá hơn được một chút: “Dạ… Tạm ổn.”

 

“Không có việc gì thì về nhà nhiều hơn, bà nội nhắc cháu mãi.”

 

“Dạ… Chú út cũng vậy.”

 

Thẩm Tại: “Sao vậy? Bà lại nói chú ít về thăm bà à?”

 

Cậu gật đầu: “Còn nói… Chú ít về nhà, bà cũng không thể gặp được Thịnh Văn Ngôn.”

 

Đuôi lông mày Thẩm Tại hơi nhướng lên.

 

Thẩm Thụ Diệc im lặng một lát, nhịn không được hỏi: “Chú út, Thịnh Văn Ngôn cãi nhau với gia đình ạ? Cậu ấy dọn ra ngoài rồi? Vậy sau này cậu ấy phải làm sao?”

 

Thẩm Tại nhìn chằm chằm cậu trong vài giây im lặng ngắn ngủi, ánh mắt mang theo chút dò xét.

 

Cậu mím môi, lùi bước: “Cháu tuỳ tiện hỏi thôi.”

 

Thẩm Tại thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Cô ấy muốn làm gì là chuyện của cô ấy, chú cũng không phải người giám hộ của cô ấy.”

 

“Dạ…”

 

Sau đó Thẩm Tại quay đầu, nói chuyện với Thẩm Hàm.

 

Cậu thấy bọn họ nói chuyện làm ăn nên bảo mình đi giúp đỡ, nhanh chóng chạy vào phòng bếp. 

 

Bên đây, Thịnh Văn Ngôn đang cẩn thận cắt súp lơ.

 

Vừa nãy Thẩm Tại có nói không cần làm những món khác, nhưng cô  cứ thấy hai món không đủ, vì vậy cô quyết định cân bằng dinh dưỡng bằng một món rau.

 

“Cậu muốn làm gì?” Phòng bếp lộn xộn tứ tung, Thẩm Thụ Diệc đi tới cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.

 

Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy là cậu, vẫn nghiêm túc cắt nguyên liệu: “Không cần đâu, cậu ra ngoài đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-chi-thich-nhan-sac-do/chuong-63.html.]

 

“Để tôi cắt cho, cậu xem cá trong nồi đi.” Cậu trực tiếp vươn tay cầm lấy con d.a.o trong tay cô.

 

Thịnh Văn Ngôn thấy cậu kiên trì vậy, cũng không giật lại: “Được, cậu cắt thành từng miếng nhỏ nha.”

 

“Ok.”

 

Canh cá vẫn còn sôi ực ực, Thịnh Văn Ngôn nhìn cái nồi, chăm chú nghĩ xem liệu mùi vị có ngon không, cho nên ngoài tiếng xắt rau thì không còn tiếng gì khác.

 

Sự yên tĩnh này khác xa so với trước đây. Xa đến mức… Thẩm Thụ Diệc cảm thấy hơi không thích ứng được.

 

Cậu nhớ lúc trước mỗi khi gặp mình, cô đều nhiệt tình bắt chuyện, lần nào cũng cười rạng rỡ, tìm mọi cách để trêu chọc cậu.

 

Nhưng bây giờ, Thẩm Thụ Diệc nghiêng mắt nhìn cô… Cô đang vòng tay trước n.g.ự.c nhìn nồi nước, thỉnh thoảng xem thời gian, cứ như hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của cậu.

 

“Cậu cũng biết nấu ăn à?” Thẩm Thụ Diệc không chịu được sự im lặng kỳ quái này nữa, bèn mở miệng hỏi.

 

Thịnh Văn Ngôn thản nhiên nói: “Tạm tạm thôi, tôi đang học. Làm thư ký mà, gì cũng phải biết chứ.”

 

Thẩm Thụ Diệc: “… Cậu nghiêm túc thật.”

 

“Không phải đâu.” Thịnh Văn Ngôn nói tới đây thì hơi khoe khoang, cười: “Tôi muốn thành nhân viên chính thức ở IZ, không thể để cho chú út cậu nghĩ tôi vô dụng.”

 

Cậu nghĩ, lâu lắm rồi mình không nhìn thấy dáng vẻ khi cười của cô nữa, hóa ra nụ cười này vẫn đẹp đẽ và rạng rỡ như trước.

 

Lúc cô đắc ý, người khác nhìn cô cũng tự nhiên cười theo.

 

Thẩm Thụ Diệc hít một hơi rồi dời tầm mắt: “Ừ, không dễ gì để trở thành nhân viên chính thức, nhưng… Tôi tin cậu làm được.”

 

Thịnh Văn Ngôn hơi ngạc nhiên, cậu cũng nói mấy lời hay ho này để cổ vũ cô à? Dù sao trước kia ở trong mắt cậu, cô chẳng ra gì.

 

Sau khi không làm phiền cậu nữa, cô cảm thấy rất thoải mái, lại còn có thể làm bạn.

 

“À, cảm ơn cậu.”

 

“… Không có gì.”

 

Làm xong món cuối, Thịnh Văn Ngôn bảo Thẩm Tại, Thẩm Hàm và Thẩm Thụ Diệc ngồi vào bàn ăn. Cô không cho ai giúp, một mình chạy tới chạy lui, bưng từng món ra bàn.

 

“Để tôi giúp cậu.” Thẩm Thụ Diệc nhìn bộ dáng của cô, đứng dậy muốn giúp.

 

“Không cần đâu, cậu ngồi đi.” Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói: “Mọi người ngồi đi. Hôm nay đều là khách của sếp Thẩm, xin hãy để tôi, thư ký Thịnh, toàn quyền phục vụ.”

 

Khóe miệng Thẩm Tại cong lên, nhìn cô làm trò. Thẩm Hàm khách sáo nói: “A … Văn Ngôn à, làm phiền cháu quá.”

 

“Không phiền, không phiền ạ.” Nói xong, cô lại đi vào phòng bếp.

 

Thẩm Tại ngồi vào bàn ăn, ánh mắt dừng trên người cô.

 

Chờ cô trở ra lần nữa, anh mới để ý có một mảng vết bẩn màu vàng dính trên áo sơ mi trắng cô đang mặc.

 

Không ngạc nhiên lắm, anh sớm đoán được để cô nấu cơm là cô có thể biến mình thành người vụng về, nhưng khi ánh mắt vô tình rơi xuống chiếc quần đùi được cuộn lên dưới lớp áo… Anh nhớ ra cô đang mặc quần ngủ mà đi tới đi lui.

 

“Xong hết rồi, ăn thôi.” Thịnh Văn Ngôn vừa nói vừa kéo ghế dựa muốn ngồi xuống.

 

Thẩm Tại giữ chiếc ghế lại.

 

Cô nghi ngờ nhìn anh: “Sao vậy?”

 

Thẩm Tại cầm lấy đôi đũa, giọng nói nhạt nhẽo: “Lên thay quần áo đi, xong rồi xuống ăn cơm.”

Loading...