Tôi Có Hệ Thống Giả Thanh Cao, Cả Nhà Đều Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-22 08:55:48
Lượt xem: 2,973
Tôi: "Thèm ăn cam quá, nhưng phải giữ vẻ thanh cao, lát nữa trốn trong chăn lén ăn vậy."
Nụ cười của Vân Từ, người vừa giành được chiếc váy đắt tiền, đột nhiên chững lại.
Từ lâu rồi, hệ thống đã chọn tôi, bảo tôi phải đóng vai một cô gái thanh cao, chỉ cần giữ vẻ thanh cao, không cần làm gì thêm.
Tôi thầm nghĩ: "Ừm, cũng được thôi?"
Nó đáp: "Tốt lắm! Cô đã nhập vai rồi đấy."
Sau khi sống cuộc sống thanh cao suốt thời gian qua, tôi mới biết mình là thiên kim giả, còn nữ chính tất nhiên là Vân Từ - thiên kim thật.
Trước khi chọn váy, cô ấy thì thầm: "Tôi sẽ để mọi người thấy bộ mặt thật của cô."
Khi mẹ bảo chúng tôi chọn váy, tôi chẳng mấy bận tâm bảo: "Con sao cũng được."
"Nhiễm Nhiễm thật hiểu chuyện, mẹ giúp con chọn nhé." Bà hài lòng gật đầu và chỉ vào chiếc váy đắt tiền hơn.
Ý bà là muốn để Vân Từ làm nền.
Nhưng Vân Từ giành lấy chiếc váy đó, rồi cướp lời trước:
"Nếu em gái đã nói sao cũng được, vậy thì con sẽ chọn cái con thích."
Mẹ trừng mắt nhìn cô ấy: "Con cướp cái gì, chẳng có tí điềm tĩnh nào như em con cả."
Vân Từ như biến thành người khác, không chút buồn bã, nhìn tôi với ánh mắt thách thức.
Nhưng tôi chỉ gật đầu: "Không sao đâu."
Nội tâm: Váy, cam, ôi, thèm cam quá."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Nội tâm: Nhưng phải giữ vẻ thanh cao, lát nữa trốn trong chăn lén ăn vậy.
Nội tâm: Kế hoạch giấu cam đỉnh của chóp, quả nhiên đúng là mình.
Mẹ im lặng một lúc, xoa đầu tôi: Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi ngốc.
....
Tin tốt: Tôi có một người bạn trai rất có tiền.
Tin xấu: Người khác nói cho tôi biết điều đó.
"Đính hôn từ nhỏ?"
Tôi suy nghĩ một lúc, chỉ vào tờ giấy hôn ước: "Người đó chắc không phải là con đâu nhỉ?"
Mẹ lườm tôi, thấy Vân Từ không có phản ứng gì đặc biệt, mới nói:
"Tình huống của chúng ta đặc biệt, nên sẽ mang cả hai đứa đến gặp cậu ta."
Nội tâm: Đúng là mở rộng tầm mắt, bây giờ vẫn còn người triều Thanh cơ à.
Nội tâm: Lại còn chọn phi nữa chứ, trâu thật.
Mẹ vỗ vào đầu tôi một cái: "Con không hiểu, Dung Tu Viễn trẻ tuổi tài cao, biết giữ mình, là lựa chọn tốt nhất trong giới này."
"Nếu con có thể ở bên cậu ta, thì mẹ cũng yên tâm."
Thế là, hôm sau chúng tôi được đưa đến trước mặt Dung Tu Viễn.
Anh ta nhìn chúng tôi, giọng nói có chút thích thú:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-co-he-thong-gia-thanh-cao-ca-nha-deu-nghe-duoc-tieng-long/chuong-1.html.]
"Nghe nói một trong hai người là vợ sắp cưới của tôi. Vậy, là ai đây?"
Mẹ đứng phía sau đẩy tôi, ra hiệu tôi lên tiếng.
Tôi thực sự lên tiếng: "Chuyện này có hơi phức tạp, tôi đã làm một cái PPT, hay là anh xem trước nhé?"
Dung Tu Viễn nghe vậy cười lạnh một tiếng, đứng dậy, tiến lại gần tôi.
"Không cần đâu, tôi đã nghe về cô rồi, chiếm vị trí của tiểu thư thật lâu như vậy, cô đúng là con cáo…"
Anh ta cúi người, bóng hình anh ta phủ lên người tôi, tiếp tục nói:
"Sao vẫn ở lại nhà họ Vân thế?"
Tôi cúi đầu không nói, trông có vẻ rất xấu hộ, tuy nhiên…
Nội tâm: Chiếc ghế sếp trông thật thoải mái.
Nội tâm: Nhưng làm người quan trọng nhất vẫn là phải giữ thể diện, không thể xin link, lát nữa lén chụp hình rồi tìm kiếm sau.
Dung Tu Viễn: "?"
Tôi thấy anh ta không có ý định ngồi lại.
Nội tâm: Có thể giả vờ làm việc trên máy tính, sau đó lén ngồi ghế của anh ta không nhỉ?
Thế là tôi cầm USB lên: "Anh thực sự không muốn xem sao? PPT của tôi chi tiết lắm."
Ngồi trên ghế sofa, tôi tiếc nuối nhìn chiếc ghế sếp.
Haiz, còn có bánh xe nữa cơ.
Không, tôi phải giữ vẻ thanh cao, không thể tỏ ra hứng thú với chiếc ghế có bánh xe và tựa lưng trông cực kỳ hợp với cơ thể được chứ?
Dung Tu Viễn từ tốn pha trà.
"Hôn ước, tôi sẽ thực hiện, nhưng tôi không muốn vợ tương lai của mình phải chịu bất kỳ ấm ức nào, vì vậy…"
Anh ta đẩy tách trà đến trước mặt tôi.
"Những gì thuộc về cô ấy, hy vọng cô có thể trả lại."
Mẹ đứng lên: "Nhiễm Nhiễm là con gái tôi nuôi lớn, con bé chính là con gái của tôi! Chính cậu là người nhắc đến hôn ước, còn hiện tại, hôn ước hủy bỏ, chúng tôi không cần nữa!"
Dung Tu Viễn tựa lưng vào ghế, thư thái: "Tôi biết các người có việc muốn cầutôi, dự án ở ngoại ô thế nào rồi?"
Mặt mẹ trở nên cứng ngắc.
Nội tâm: Nóng nóng nóng, phỏng c.h.ế.t mình rồi."
Tôi cầm tách trà lên, rồi lại đặt xuống.
Nội tâm: Mình là người được chính thức công nhận là điềm tĩnh và ung dung, dù có bị bỏng cũng phải giữ được phong thái.
Tôi lặng lẽ xoa tay.
Nội tâm: Định dằn mặt hả? Nhưng uống cái này xong chắc phải gọi thành 'Bảo Quyên'*, thôi ăn viên kẹo đã, mất công lát nữa lại bảo không được uống nước.
(thường được sử dụng như một cái tên phổ biến để gọi đùa ai đó, mang hàm ý trêu chọc hoặc làm giảm bớt sự nghiêm túc của tình huống.)
Thế là tôi giả vờ như không có chuyện gì, bóc một viên kẹo cho vào miệng.
Ngẩng đầu lên, thấy không khí căng thẳng vừa rồi đã tan biến.