Tôi Có Hệ Thống Giả Thanh Cao, Cả Nhà Đều Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 10: FULL
Cập nhật lúc: 2024-08-22 08:56:10
Lượt xem: 1,561
Vừa nói xong, chân tôi bỗng mềm nhũn, phải dựa vào Vân Từ để không bị ngã.
"Này!" Cô ấy lo lắng không thôi, "Chuyện gì xảy ra thế? Trừng phạt gì?"
Cơn đau khiến tôi vô thức siết chặt cánh tay nhỏ bé của cô ấy, sau đó cố gắng buông ra, tay tôi run rẩy nắm tóc.
"Tôi không sao."
Nội tâm: Nhiệm vụ của tôi chỉ là diễn xuất, không phải duy trì cốt truyện.
Nội tâm: Và cốt truyện của cô, nát muốn chết, chẳng ra gì.
"Ưm." Cảm giác bị điện giật rõ ràng mạnh thêm một mức, tôi không kìm được tiếng rên vì đau .
Nội tâm: Đúng là công tư lẫn lộn.
Màn hình đỏ biểu thị nhiệm vụ thất bại bao quanh tôi:
Hệ thống: "Tiết lộ danh tính người thực hiện nhiệm vụ, ảnh hưởng đến tiến trình thế giới nhỏ, nhiệm vụ thất bại, sắp bị xóa bỏ."
Tôi: Tôi còn bao nhiêu thời gian?
Màn hình hiển thị con số: 60.
Nội tâm: Hai tháng à? Vậy cũng tạm được.
Con số bắt đầu thay đổi: 59, 58...
Tôi:...
Nội tâm: Tốc độ đếm ngược này có thể vào kỷ lục Guiness đấy.
Nội tâm: Trời ạ, mình còn chưa tiêu hết tiền.
Tôi nhanh chóng bấm số của mẹ, nhưng nghĩ lại, tôi không gọi.
Nội tâm: Mẹ không nghe điện thoại từ số lạ, nếu sau này biết cuộc gọi này là từ mình, mẹ sẽ nghĩ tất cả là lỗi của mẹ.
"Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi..." Vân Từ run rẩy, tay chân luống cuống, "Tôi phải làm sao đây? Tôi nên làm gì bây giờ?"
"Tôi phải dùng gì để đổi lấy mạng sống của cô?"
"Vân Từ, nhìn tôi." Tôi buộc cô ấy đối diện với đôi mắt ngấn lệ của mình, "Đây không phải lỗi của cô, được chứ?"
"Cô là người duy nhất biết sự thật, tôi cần cô bình tĩnh lại, hãy nói với Dung Tu Viễn rằng đây cũng không phải lỗi của anh ta.
"Thật ra, tôi không nên yêu cầu cô làm gì, nhưng tôi muốn cô chăm sóc tốt cho mẹ tôi, được không? Cô làm được không?"
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Cô ấy gật đầu: "Được, tôi làm được."
Tôi: "Cô đừng lo, tôi sẽ không chết, tôi chỉ rời khỏi đây thôi."
Nội tâm: Rồi sẽ quay về tính sổ sau.
Nhưng cô ấy bỗng nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm vải áo n.g.ự.c tôi: "Chị ơi..."
...
Nghe tiếng gọi mà tôi mong nhớ, nhìn đồng hồ đếm ngược còn khoảng hai mươi giây, tôi thở dài.
"Ôi trời, thua cô rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-co-he-thong-gia-thanh-cao-ca-nha-deu-nghe-duoc-tieng-long/chuong-10-full.html.]
Tôi gọi cái tên mà từ khi xuyên không đến giờ tôi chưa từng gọi.
Nội tâm: 948664.
Nội tâm: Tôi biết mình sai rồi, có thể giúp tôi không?
Cuối cùng, hệ thống của tôi, tôi nói là hệ thống của tôi, xuất hiện.
Hệ thống: "Hừ, cuối cùng cô cũng nhận ra tầm quan trọng của tôi rồi phải không?" Nó dừng lại, rồi phát ra tiếng nổ chói tai, "Cái gì? Cô đã liên kết với nhiều hệ thống như vậy sau lưng tôi sao?!!"
Tôi:…Ừm, tôi... tôi sai rồi?
Năm xưa tôi làm nhiệm vụ mà không nghe lời hệ thống, rơi vào nguy hiểm, mặc dù sau đó không sao nhưng nó vẫn giận tôi.
Tôi xin lỗi, nhưng nó lại càng tức giận hơn: "Cô hoàn toàn không thật lòng xin lỗi! Cô chỉ đang qua loa với tôi thôi, cô không hề quan tâm đến tôi!"
Để chứng minh tôi thực sự quan tâm, tôi đã gửi cho nó một bức tranh.
Nội tâm: Buồn cười chưa, thịt chim cánh cụt nè.
Tôi quan tâm nó biết bao nhiêu, thật đấy.
Sau đó, hệ thống của tôi và tôi chính thức chiến tranh lạnh, quyết định "ngủ đông."
Hệ thống: "Hừ, đợi đến khi cô thực sự biết sai, nhận ra tầm quan trọng của tôi, hẵn đến tìm tôi."
Nó ghét tôi đến nỗi nghiến răng, nhưng hệ thống "thanh cao" lại rất thích tôi, nên đã kéo tôi về phía mình.
Tuy nhiên, mặc dù 948664 nói rằng nó đang "ngủ đông," vẫn còn một nhóm dữ liệu theo tôi.
Nó không nhớ mình là một phần của hệ thống, nhưng vẫn cứ đi theo tôi suốt ngày, hơi ngốc nghếch, bị trêu chọc sẽ tức giận, nhưng giận xong lại dính lấy tôi, thỉnh thoảng còn tặng tôi mấy món đồ gốm kỳ lạ.
Lúc đầu tôi tưởng đó là thói quen truyền lại từ việc làm hệ thống, nhưng hóa ra là vì thích.
Giang Cảnh Thành không biết, trong không gian của tôi đầy những món đồ trang trí do cậu ta nặn.
Gu thẩm mỹ của cậu ta chẳng bao giờ thay đổi cả.
Tôi đã nói rồi mà, cậu ta thật sự rất thích gốm sứ.
Chỉ là hệ thống chưa thu hồi lại dữ liệu của Giang Cảnh Thành.
Chờ đến khi nó nhớ lại, chắc chắn sẽ rất thú vị.
Còn bây giờ, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lỗi: 'Tôi không cố ý, chỉ là nói lỡ thôi, xin lỗi. Nhưng cậu biết đấy, tôi chỉ công nhận cậu là hệ thống của tôi thôi.'
Tôi sẽ không bị xóa, nhưng nếu chỉ có mình tôi, cơ thể này chắc chắn không thể giữ được.
Nhưng với 948664 thì khác.
Hệ thống: "Tất nhiên rồi, hừ, bây giờ biết tôi đáng tin cậy thế nào rồi phải không? Chờ đó, tôi sẽ đi xử lý mấy cái hệ thống mà cô lén lút liên kết."
Và thế là tôi sống sót.
948664, chính là kiểu người thích vòng vo đúng không?
Dung Tu Viễn dẫn người mở cửa, ánh nắng bên ngoài tràn vào.
Tôi xòe tay ra trước mặt Vân Từ, mỉm cười nói: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, đường sinh mệnh của tôi dài."
"Tôi vẫn ở lại đây."
"Thế nên đừng khóc nữa."