Tôi Có Hệ Thống Giả Thanh Cao, Cả Nhà Đều Nghe Được Tiếng Lòng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-22 08:55:56
Lượt xem: 2,022
Khi Dung Tu Viễn tỉnh dậy, anh ta đang ở trong bệnh viện.
Tôi nói: "Anh tỉnh rồi, chúc mừng anh, ca phẫu thuật rất thành công, anh đã quên mất chuyện mình là con lừa rồi."
Sự nhân đạo còn sót lại khiến chúng tôi đưa anh ta vào bệnh viện, kết quả là...
Anh ta chỉ đang ngủ thôi.
Tôi không thể hiểu nổi: "Có lẽ là vấn đề phong tục, ở chỗ chúng tôi thường không gọi việc hôn mê là ngủ."
Người trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc, đến muộn, thở phào nhẹ nhõm khi biết tổng giám đốc không sao.
Anh ta kể về lịch trình gần đây của Dung Tu Viễn, Giang Cảnh Thành lặng lẽ ngồi xuống.
Tôi: "Sao thế?"
Giang Cảnh Thành: "Nghe hơi mệt, tôi ngồi nghỉ chút."
Tôi dần dần cảm thấy kính trọng:
Nội tâm: Thì ra người giàu cũng phải làm việc như con lừa.
Nội tâm: Không phải, sao anh ta phải tự làm? Thế anh ta phát lương cho nhân viên làm gì?
Dung Tu Viễn, nếu ban ngày có hẹn hò, buổi tối sẽ làm việc gấp đôi để bù lại phần công việc đã bỏ lỡ.
Và cái gọi là "ngủ ngon" chỉ là không bị giật mình tỉnh giấc, ngủ được bốn năm tiếng.
Bây giờ Dung Tu Viễn tỉnh dậy, anh ta vừa định mở miệng, thì Giang Cảnh Thành nói: "Không cần cảm ơn, chỉ cần sau này anh tránh xa chị ấy, coi như cảm ơn tôi rồi."
Dung Tu Viễn lại định nói gì đó, tôi liền tiếp lời: "Yên tâm, tôi sẽ không kể cho ai về chuyện anh ngủ bậy bạ đâu."
Cuối cùng, anh ta từ bỏ ý định nói chuyện, thay vào đó là rút từ miệng ra một chiếc mặt nạ, không chút biểu cảm.
Cảnh tượng dường như rất quen thuộc.
Giang Cảnh Thành bị sốc: "Má ơi."
Tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi:
Nội tâm: Đúng rồi, lúc đó mình tưởng anh ta bị hạ đường huyết.
Nội tâm: Sao nó vẫn còn trong túi mình nhỉ? Về nhà phải vứt đi mới được.
Nội tâm: Yên tâm, dù có ăn mặt nạ cũng phải giữ thể diện, tôi hiểu.
Vậy nên tôi bắt đầu vỗ tay, khen ngợi: "Amazing."
Giang Cảnh Thành không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng mù mờ vỗ tay theo: "Tuyệt, tuyệt thật?"
Dung Tu Viễn lặng lẽ vứt chiếc mặt nạ vào thùng rác, rút khăn ướt ra lau tay.
Tôi an ủi: "Không sao, ừm, anh có biết không, trung bình mỗi người nuốt khoảng 8 con nhện trong khi ngủ mỗi năm đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-co-he-thong-gia-thanh-cao-ca-nha-deu-nghe-duoc-tieng-long/chuong-4.html.]
Nội tâm: Đừng lo, không có gì nghiêm trọng đâu, đời không có nhiều người xem đến thế đâu.
Nội tâm: Trừ khi đây là một cuốn sách, mọi người đọc đến đây sẽ để lại bình luận chế giễu anh ta, nhưng chuyện đó làm sao có thể xảy ra được?
Anh ta nằm lại trên giường, nhắm mắt, kéo chăn lên.
Trông anh ta rất bình yên, như thể sẽ ngủ suốt cả đời.
Nội tâm: Ôi, hình như anh ta lại bị ngất rồi.
......
Tôi đã được thuê, thuê làm trợ lý đặc biệt của Dung Tu Viễn.
Mẹ nhờ vả tôi, tất nhiên tôi sẽ không từ chối.
Dung Tu Viễn, yêu cầu của anh ta thật kỳ quặc, nhưng số tiền của anh ta cũng bù đắp được phần nào.
Sau khi suy nghĩ logic kỹ càng, tôi nhận ra: Người anh em này có chút biến thái.
Không được, tôi phải tìm cách làm cho chuyện này đổ bể.
Thế là, anh ta nhìn vào bản ghi chép của tôi và chỉ ra những câu so sánh điên rồ:
Nội tâm: Người thì như đầu tỏi, đầu anh ta lại như tép tỏi, mà hơi thở cũng chẳng thơm tho gì.
Nội tâm: Khuôn mặt đầy nếp nhăn như chiếc bánh bao nhỏ kia hiện lên nụ cười đầy gian xảo.
Nội tâm: Anh ta giống như một chiếc bánh chưng, bạn gỡ lá ra để xem bên trong rốt cuộc nhân gì, cứ nghĩ rằng sẽ là nhân ngọt hoặc nhân thịt. Thế nhưng, cắn một miếng lại là nhân dưa muối, anh ta chẳng mưu tính gì cả, chỉ đơn giản là rảnh rỗi và đến đây để gây rối mà thôi.
Dung Tu Viễn:
"Sau này đừng so sánh như thế, ăn no rồi thì làm việc đi."
"Còn nữa."
Anh ta lại đọc ra một câu: "Tỏi: Cô nghĩ anh trong sạch lắm sao? Ai cũng biết cô nuôi bồ nhí bên ngoài mà? Bánh bao: (Không đáp lại, ngoáy mũi)."
Anh ta: "Đây là họp cổ đông, không phải chợ, đừng ghi chép lung tung."
Bản edit của Liễu Như Yên, bà trùm phải diện, ăn chộm hãy cẩn thận, lubakachiiii
Tôi: "Hoa hồng héo rũ.jpg."
Dung Tu Viễn: "Thôi được rồi, cô muốn ghi thì ghi, nhưng khi đưa cho tôi phải chọn lọc trước."
Tôi: "Sếp, ý tôi là, cúi đầu xin lỗi. Hoa hồng héo rũ.jpg."
Dung Tu Viễn: "..."
Hôm nay, Dung Tu Viễn vào họp, từ túi xách lấy ra một chiếc bếp điện.
Mọi người: "?"
Dung Tu Viễn mặt không cảm xúc: "Đùa chút thôi, Vân Nhiễm, đến văn phòng lấy laptop của tôi."
Anh ta ngừng lại, bổ sung: "Laptop, máy tính xách tay."