Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn - Chương 8-9
Cập nhật lúc: 2024-10-02 09:28:31
Lượt xem: 3,715
Tuần sau Phó Hoài Thanh sẽ đi công tác nước ngoài, tôi chỉ có thể nhân cơ hội này trốn trước.
Ly thân trước đã, cùng lắm hai năm sau lại nộp đơn kiện ly hôn.
Chuyên môn của tôi chính là cái này, không có cuộc hôn nhân nào mà tôi không ly hôn được.
Lục Lạc Ngôn gật đầu: "Được, vậy để tớ sắp xếp, đợi sau này tớ ly hôn với tên chó c.h.ế.t Phó Gia An kia rồi, tớ sẽ nghĩ cách hội hợp với cậu."
Cô ấy bắt đầu gọi điện thoại liên tục, nhờ vả các mối quan hệ.
Muốn trốn khỏi tầm mắt của nhà họ Phó để bỏ trốn không phải là chuyện dễ dàng.
Tôi nhớ đến lời cảnh cáo của Phó Hoài Thanh rằng tôi đừng rời xa anh ta, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.
Ngày thứ hai Phó Hoài Thanh đi công tác, tôi được Lục Lạc Ngôn đưa đến bến xe.
"Du Du, để không bị tìm thấy, lát nữa cậu lên chiếc xe buýt đó, chỉ cần mua vé là có thể lên xe, sẽ không ai tra được cậu đi đâu."
"Đến nơi sẽ có người đến đón cậu, tớ đã tìm cho cậu một mảnh đất ở nông thôn, nuôi một đàn gà vịt trâu bò, còn nhờ người ta trồng rau hữu cơ, đảm bảo an toàn thực phẩm tuyệt đối cho cậu và con của chúng ta."
"Nữ chính mang thai bỏ trốn trong tiểu thuyết đều đến những hòn đảo nào đó ở nước ngoài, chúng ta làm ngược lại, Phó Hoài Thanh chắc chắn sẽ không ngờ tới cậu lại trốn đến nông thôn, hahaha, tớ thật sự quá thông minh!"
Lục Lạc Ngôn vẫn còn đang đắc ý, nhưng sống lưng tôi lại lạnh toát.
Khi tôi quay đầu lại, Phó Hoài Thanh đang lạnh lùng nhìn tôi.
Anh ta từng bước tiến lại gần, vẻ nho nhã thường thấy trên khuôn mặt đã biến mất không còn dấu vết.
"Du Du, em muốn đưa con của anh đi đâu?"
8
Tôi bị Phó Hoài Thanh đưa đi, nhốt trong một căn hộ.
Sau khi đưa tôi vào, anh ta đi tới đi lui một cách bồn chồn, điếu thuốc trên tay sau khi nhìn tôi một cái liền bị ném vào thùng rác.
Trong ấn tượng của tôi, Phó Hoài Thanh không hút thuốc.
Có lẽ tôi thật sự không hiểu anh ta.
"Anh đi mua chút đồ ăn cho em." Nói xong câu đó, anh ta liền rời đi.
Tôi nhìn quanh căn phòng, sau khi nhìn thấy bức tranh chân dung phác hoạ của Phó Hoài Thanh, cuối cùng cũng nhớ ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Tôi đã từng đến đây.
Hồi cấp ba, tôi cãi nhau với gia đình, bỏ nhà ra đi nhưng lại gặp phải mưa to, đang trú dưới gốc cây lớn ven đường thì bị Phó Hoài Thanh, người cùng trường, phát hiện.
Anh ta đã đưa tôi về căn hộ này ở tạm nửa ngày.
Sau đó, để cảm ơn anh ta đã cưu mang, tôi đã tặng anh ta một bức tranh do chính tay mình vẽ.
Bức tranh đó bây giờ đang được treo trong phòng làm việc.
Tôi bước vào phòng làm việc, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.
Khắp nơi đều là ảnh của tôi.
Có ảnh thời học sinh của tôi, có ảnh tôi mới tốt nghiệp tham gia đủ loại tiệc rượu, còn nhiều hơn nữa là ảnh sau khi tôi kết hôn.
Âm thanh túi nhựa rơi xuống đất vang lên, Phó Hoài Thanh đứng đó, trên mặt thoáng qua vẻ hoảng hốt.
"Du Du, anh không phải biến thái."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-than-ga-vao-hao-mon-pvoa/chuong-8-9.html.]
Tôi rất hoảng sợ.
Biến thái thường nói mình không phải biến thái.
Người gối đầu kề má dường như hoàn toàn không phải là người mà mình nhìn thấy.
Trong đầu tôi rối bời, rất cần một người chị em giúp tôi gỡ rối.
"Lạc Ngôn đâu, em muốn đi tìm Lạc Ngôn."
Phó Hoài Thanh có chút buồn bã.
"Em không thể rời xa cô ấy sao?"
"Được, bây giờ anh sẽ đưa em đi tìm cô ấy."
9
Khi gặp Lạc Ngôn, cô ấy đang mặc áo khoác da, đi giày cao gót 7 phân, trên tay còn cầm một chiếc roi da nhỏ.
Phó Gia An bên cạnh vừa chảy m.á.u mũi vừa nhận lỗi.
Tôi hít một hơi lạnh.
Lục Lạc Ngôn chưa từng nói với tôi rằng cô ấy và Phó Gia An lại chơi kiểu này.
Trong tình huống này, sao Phó Gia An dám ngoại tình chứ!
"Vợ à, anh và Cố Hinh thật sự không giống như em nghĩ đâu, anh có nỗi khổ tâm mà!"
Phó Gia An nhìn thấy Phó Hoài Thanh, liền chạy tới với vẻ mặt tủi thân, ôm lấy cánh tay Phó Hoài Thanh lắc lư.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
"Anh, em không chịu nổi nữa rồi, chúng ta thú nhận đi!"
Tôi và Lục Lạc Ngôn nhìn mà ngây người.
Đây vẫn là hai anh em bất hòa kia sao?
Phó Hoài Thanh vỗ vỗ đầu Phó Gia An, bảo anh ta đứng đàng hoàng.
Phó Gia An rất hưởng thụ, vậy mà thật sự ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Du Du, mình đang nằm mơ sao?"
Lục Lạc Ngôn đi đến bên cạnh Phó Gia An, giẫm giày cao gót lên mu bàn chân anh ta.
Cùng với một tiếng hét thảm thiết, cô ấy càng thêm nghi ngờ: "Vậy mà là thật."
Phó Hoài Thanh thở dài, nói ra sự thật.
Hai anh em nhà họ Phó căn bản không giống như người ngoài nhìn thấy, thù địch lẫn nhau.
Là cậu chủ thật hay giả thì đã sao, bọn họ đều có chung một người mẹ.
Một bên là con nuôi do chính tay mình nuôi lớn, một bên là con ruột mang nặng đẻ đau mười tháng.
Trong lòng bà Phó, cán cân luôn ở trạng thái cân bằng, bà yêu thương mỗi người bọn họ.
Từng được cùng một người yêu thương như vậy, làm sao bọn họ có thể trái với tâm nguyện của bà Phó, trở thành kẻ thù của nhau chứ.
Cái c.h.ế.t của bà Phó rất kỳ lạ, khi đó hai anh em nhà họ Phó còn nhỏ, bọn họ chỉ mơ hồ cảm thấy chuyện này có uẩn khúc.
Mà người phụ nữ luôn xúi giục bọn họ cãi nhau chính là mấu chốt.