Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Thân Gả Vào Hào Môn - Chương 12-14

Cập nhật lúc: 2024-09-12 12:38:59
Lượt xem: 14,250

12

Chưa đợi Ôn Nhan đưa ra quyết định, họ hàng xa của Lục gia không biết từ đâu đã biết tin, hàng loạt đến chúc mừng.

Trong đó có Lục nhị thúc.

Ông ta nhìn bụng tôi đầy ẩn ý, "Thật không ngờ, người chiến thắng cuối cùng lại là Lục Triều Bắc."

Tôi đang nói chuyện với Ôn Nhan, không để ý đến ý của Lục nhị thúc.

Tôi cư xử bất lịch sự như vậy, Lục nhị thúc cũng không tức giận.

Ông ta tìm một chỗ ngồi xuống, tự nói chuyện.

"Lục gia này, từ đời tôi đã khó có con nối dõi."

"Vì vậy mới có một gia huấn, người nào sinh con trước thì được quyền thừa kế."

"Năm đó tôi chính là thua anh cả như vậy..."

Tôi vẫn không để ý đến Lục nhị thúc, vì Lục phu nhân đã thoát ra được chỗ họ hàng bao quanh và chạy đến.

Bà ấy bước đến với vẻ mặt nghiêm nghị, trực tiếp tát Lục nhị thúc một cái.

"Ai cho phép ông ở đây nói xấu sau lưng, ăn nói lung tung?"

Lục nhị thúc ôm lấy má phải nóng rát, cười khẩy một tiếng.

"Chị dâu dạy dỗ phải."

Sau đó quay người rời đi.

Lục phu nhân dịu sắc mặt, quay sang chúng tôi.

"Ông ta lòng dạ bất chính, hồi trẻ đã ra tay với anh cả. Chỉ là ông cụ bảo vệ ông ta, dù không nắm quyền, nhưng sống cũng sung sướng."

"Không ngờ ông cụ vừa mất, ông ta lại nổi lòng tham."

"Chuyện này A Nam và A Bắc sẽ xử lý ổn thoả, yên tâm đi."

Mặc dù đã có lời giải thích của Lục phu nhân, nhưng câu nói "Ai sinh trước người đó thừa kế" của Lục nhị thúc vẫn khiến tôi tò mò.

Lục Triều Bắc nghe tôi thuật lại, không hề phản bác, thừa nhận.

"Lời này là thật."

Tôi tỏ vẻ khó tả, "Gia nghiệp lớn như vậy của Lục gia các anh, lại qua loa như thế sao?"

Nghe thấy giọng điệu của tôi, Lục Triều Bắc đột nhiên tiến lên một bước.

Chúng tôi hiếm khi ở gần nhau như vậy khi tỉnh táo, dường như chỉ cần tôi ngẩng đầu lên là có thể hôn lên môi Lục Triều Bắc.

Lục Triều Bắc run run hàng mi, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

"Vậy, em có muốn cố gắng giành lấy quyền thừa kế không?"

"Bây giờ chúng ta phấn đấu, vẫn còn cơ hội vượt lên."

Tôi nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Lúc này tôi đang phải đối mặt với sự cám dỗ kép về tiền tài và sắc đẹp.

"Hơn, hơn hai tháng rồi, không kịp đâu?"

Lục Triều Bắc khịt mũi cười, "Anh cả, cái tảng băng đó, dỗ dành vợ không được, ba tháng cũng không giữ được con."

Lời này có lý.

Tôi nghĩ, nếu Lục Triều Bắc làm chủ gia đình, tôi sẽ không phải sợ Lục Quan Nam nữa.

Tôi có thể mạnh mẽ ủng hộ Ôn Nhan, để Lục Quan Nam cúi đầu.

Nghĩ xa hơn, cho dù cuối cùng họ vẫn ly hôn.

Tôi cũng có thể lấy tiền của Lục Triều Bắc để nuôi Ôn Nhan.

Ván này, dù tính thế nào cũng là thắng!

Tôi dứt khoát vòng tay qua cổ Lục Triều Bắc, nhảy lên.

"Bảo bối, để chị bác sĩ kiểm tra tiến độ phục hồi của em nào..."

Lục Triều Bắc ôm eo tôi, trong nháy mắt từ vành tai đỏ ửng đến tận cổ.

Hoàn toàn không còn vẻ chủ động dụ dỗ tôi lúc trước.

Nhưng trông lại càng ngon miệng hơn.

Tôi xoa xoa tay, ấn lên bụng săn chắc của Lục Triều Bắc.

Đầu ngón tay từ từ trượt xuống.

Cởi chiếc quần mà lúc ở bệnh viện chưa cởi ra.

...

13

Khi tôi và Lục Triều Bắc sống sung sướng hạnh phúc.

Cũng không quên quan tâm đến Ôn Nhan.

Tuy không thể cùng tiến cùng lui, nhưng bạn thân mãi mãi quan trọng hơn đàn ông!

Sau nhiều lần đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Ôn Nhan vẫn quyết định bỏ con và ly hôn với Lục Quan Nam.

Tôi ôm Ôn Nhan đầy thương xót, "Không sao, sau này tớ sẽ lén lấy tiền của Lục Triều Bắc nuôi cậu."

Đã quyết định rồi, Ôn Nhan liền đăng ký khám, hẹn lịch phẫu thuật.

Ngày hẹn đến rất nhanh.

Tôi và Ôn Nhan giả vờ vào viện thẩm mỹ, sau đó lẻn ra từ cửa sau của viện thẩm mỹ, hai người lặng lẽ đi đến bệnh viện.

Trên đường đi, Ôn Nhan lo lắng nắm lấy tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-than-ga-vao-hao-mon/chuong-12-14.html.]

"Mí mắt của tớ cứ giật giật, luôn có một linh cảm không lành."

Tôi dỗ dành cô ấy, "Vậy hôm nay chúng ta về trước nhé? Hẹn lại ngày khác?"

Ôn Nhan do dự, theo bản năng sờ lên bụng.

Gần ba tháng rồi, nếu muốn bỏ con.

Không thể chần chừ thêm nữa.

Ôn Nhan nhắm chặt mắt, khi mở mắt ra đã là vẻ kiên quyết.

"Không bỏ nữa, về thôi."

"Cậu đã nói rồi, sẽ lấy trộm tiền của Lục Triều Bắc nuôi tớ."

Tôi vừa định mở miệng đồng ý, thì thấy sắc mặt Ôn Nhan đột nhiên thay đổi.

Chỉ thấy, một chiếc xe tải lao thẳng về phía chúng tôi.

"Cẩn thận!"

Ôn Nhan đột nhiên đẩy tôi xuống, che chắn tôi thật chặt.

Tiếng va chạm dữ dội khiến tai tôi ù ù.

Máu tươi nóng hổi từng giọt từng giọt rơi xuống mặt tôi.

Tôi vùng vẫy đứng dậy, nhưng bị hai người đàn ông từ trên xe tải xuống lôi ra ngoài.

"Các người muốn làm gì?"

Tên đó liếc nhìn Ôn Nhan, "Người này không cần lo."

"Chủ thuê chỉ cần người đang mang thai."

Tên còn lại buông Ôn Nhan ra, tiến lên giữ c.h.ặ.t c.h.â.n tôi.

Hai người khiêng tôi lên xe.

Hình như họ bắt nhầm người rồi...

Tôi nghĩ vậy, rồi giây sau đã mất đi ý thức.

14

"Tỉnh rồi à?"

Tôi nhìn Lục nhị thúc đang ngồi trước mặt, không hề bất ngờ.

"Tuổi tác đã cao như vậy rồi, ông còn giãy dụa cái gì nữa?"

Lục nhị thúc hừ lạnh một tiếng, "Cháu biết gì, cháu cũng giống như chị dâu tôi, đàn bà tầm nhìn hạn hẹp!"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

"Gia nghiệp lớn như vậy, lại giao cho người ngoài thừa kế."

Người ngoài?

Từ này khiến mí mắt tôi giật giật.

Lục nhị thúc châm một điếu thuốc, nói.

"Hai anh em Lục Quan Nam và Lục Triều Bắc, không ai mang dòng m.á.u của Lục gia."

"Chị dâu tôi, chỉ sinh được một đứa con gái. Còn là một đứa con gái bị bệnh tim bẩm sinh, ốm yếu từ nhỏ."

Ông ta nói đến đây hít một hơi thuốc thật sâu, "Tôi chưa bao giờ lừa cháu, vì cháu của Lục gia thật sự đã c.h.ế.t rồi."

"Cũng vì cô ta, mà hai đứa cháu không cùng huyết thống của tôi, một đứa xuất gia, một đứa gặp tai nạn xe."

"Vậy thì sao?" Tôi lạnh lùng nhìn Lục nhị thúc, "Cho nên ông bắt tôi, lại nói nhiều như vậy. Chẳng qua cũng chỉ là muốn tiền."

Lục nhị thúc ném nửa điếu thuốc còn lại xuống đất dập tắt.

Lấy từ trong túi ra một ống tiêm, đặt lên cánh tay tôi.

"Người đến rồi thì vào đi."

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, cửa bị đẩy ra.

Người đến là Lục Triều Bắc.

Cũng chỉ có thể là Lục Triều Bắc.

Anh ấy nhìn tôi, lắc đầu.

Tôi hiểu ý anh ấy, là đang nói Ôn Nhan không sao.

Lục nhị thúc ném cho anh ấy một bản hợp đồng.

"Chỉ cần cậu ký vào, tôi sẽ không động đến con của cậu, Lục gia cuối cùng vẫn là của cậu."

Tôi nhướng mày, hiểu được tác dụng của ống tiêm này.

Hoá ra con bài trong tay ông ta là đứa bé.

Thật là một sự nhầm lẫn lớn.

Nhân lúc Lục nhị thúc đang chú ý vào bản hợp đồng, tôi cử động cánh tay tự đ.â.m vào ống tiêm.

Lục nhị thúc bị hành động của tôi dọa giật mình, liên tục chửi bới, "Mẹ kiếp, cháu chán sống rồi à!"

Lục Triều Bắc thừa cơ lao đến, ghì ông ta xuống đất.

Tôi cử động cánh tay đã được cởi trói, nhìn Lục nhị thúc đang nằm sấp dưới đất.

"Bắt cóc cẩu thả thật đấy."

Lục Triều Bắc lạnh lùng nói: "Ông ta tưởng con bài đứa bé này đủ nặng."

Tôi cười bổ sung: "Nhưng ông ta không ngờ tới, người mang thai không phải là em."

"Công cốc rồi!"

 

Loading...