Tôi Cùng Bạn Thân Ly Hôn - Chương 7 - 8 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-10-10 09:19:44
Lượt xem: 2,640
Tiêu Trình không nhịn được cười một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:
“Thực ra, căn bản không phải đánh nhau, Tiêu Thời Ngạn cũng không bạo hành cô ta, mà là…
“Tiêu Thời Ngạn bị cô ta bạo hành.”
Ồ, não tôi đứng hình rồi.
Tiêu Thời Ngạn cao mét tám lăm, suốt ngày khoe cơ bắp trước mặt Lâm Miên, anh đang nói với tôi là anh ta bị bạn gái cũ bạo hành sao?
Nhưng mà, nhớ lại dáng vẻ như chú cún con bị bỏ rơi của anh ta vừa rồi, tôi lại thấy chuyện này rất hợp lý.
Tiêu Trình thích thú quan sát biểu cảm muôn hình vạn trạng trên mặt tôi.
"Sau này chia tay cũng là vì Tiêu Thời Ngạn không chịu nổi nữa. Trước đó, bọn họ bị chụp ảnh cùng nhau là do người phụ nữ kia dùng chuyện này uy h.i.ế.p em trai anh, nếu không cho cô ta tài nguyên lăng xê thì sẽ tìm báo chí tung tin. Nó thấy mất mặt nên cứ đưa tiền bịt miệng cô ta, kết quả cô ta vì muốn nổi tiếng nên đã tìm paparazzi chụp lén."
"Hôm trước bị chụp được ba người chúng tôi cùng nhau là vì anh đi giải quyết hậu quả cho nó."
"Người phụ nữ đó cầm một khoản tiền lớn, còn được vai nữ chính trong một bộ phim do ekip sản xuất hàng đầu thực hiện, cho nên mới cười toe toét đến mang tai như vậy."
Chuyện này vốn dĩ đã rất buồn cười, lại thêm biểu cảm và giọng điệu nghiêm túc của Tiêu Trình nữa, càng buồn cười hơn.
"Vậy nên, lúc Miên Miên bắt cậu ta giải thích, cậu ta cũng vì thấy mất mặt nên không nói gì sao?"
Tiêu Trình không nói, chỉ gật đầu.
Hợp lý.
Mặc dù cả sự việc này đều lộ rõ sự hoang đường, nhưng nếu xảy ra với Tiêu Thời Ngạn thì lại rất hợp lý.
Nếu vậy thì Miên Miên chắc sẽ không ly hôn với Tiêu Thời Ngạn nữa.
Nói cách khác... chúng tôi lại có thể tiếp tục làm chị em dâu rồi!
...
Vì quá mệt, vừa về đến nhà tôi đã lao lên tầng hai, ngã vật xuống giường.
Ôm lấy bộ chăn ga gối đệm quen thuộc, hít một hơi thật sâu đầy mãn nguyện, toàn là mùi của Tiêu Trình.
Thơm quá.
"Chuyện của Lâm Miên đã giải quyết xong rồi, vậy còn chuyện của chúng ta thì sao?"
Tôi bật dậy như lò xo.
Hỏng rồi, hoàn toàn quên mất chuyện này.
"Hehe, anh vừa nãy không phải đã nghe thấy hết rồi sao? Em căn bản không có ý định ly hôn với anh mà."
Anh ấy tỏ vẻ không tin, tôi đành bất lực giải thích.
"Thôi được rồi, lúc đầu đúng là em không quan tâm ly hôn hay không, chỉ nghĩ nếu Miên Miên muốn ly hôn thì em cũng sẽ ly hôn cùng cô ấy, dù sao chúng ta cũng chỉ là kết hôn thương mại."
"Nhưng khi em bắt đầu thu dọn hành lý, em phát hiện những thứ em muốn mang đi đều liên quan đến anh, một vali không đủ thì lấy thêm một cái nữa, tóm lại là phải mang đi hết."
"Chỉ có bộ váy cưới là em không mang đi được, nhưng cũng âm thầm quyết định sẽ tìm cơ hội quay lại trộm nó."
Biểu cảm đang dần dịu xuống của Tiêu Trình, khi nghe thấy tôi muốn quay lại trộm váy cưới thì lập tức đen mặt.
"Vậy nên anh còn không bằng một cái váy rách nát?"
"Cái gì mà váy rách nát? Đây là váy cưới chính của chúng ta đấy!"
Tôi lớn tiếng phản bác, sau đó tiếp tục giải thích:
"Lúc mở cửa phòng khách sạn nhìn thấy anh, em không hề thấy sợ, thậm chí trong lòng còn có chút vui mừng. Chỉ là em không ngờ anh lại tìm đến nhanh như vậy, nên giật mình."
"Hôm nay mẹ anh đến nhà họ Lâm tìm chúng em, bà ấy nói, nếu em cứ thế ly hôn với anh, anh sẽ rất buồn."
"Em không muốn anh buồn."
Tôi lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt anh, câu nói này nếu người khác nghe thấy chắc chắn sẽ không hiểu gì.
Nhưng tôi biết, anh hiểu.
Nụ cười dần dần lan tỏa trên khóe mắt và lông mày của Tiêu Trình, đôi môi mỏng cũng không nhịn được mà cong lên.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vén lọn tóc mái lòa xòa của tôi ra sau tai:
"Lần đầu tiên anh gặp em là ở đám cưới của Thời Ngạn và Lâm Miên, lúc đó em là phù dâu của Lâm Miên."
"Chỉ một cái liếc mắt đó thôi, anh đã yêu em rồi."
"Sau đó anh cố ý vô tình hỏi Lâm Miên về em, không kiềm chế được mà muốn biết mọi thứ về em, mỗi lần em đến nhà họ Tiêu tìm Lâm Miên, anh đều rất vui."
"Có lẽ Lâm Miên đã nhận ra điều gì đó, nên dần dần bắt đầu vun vén cho chúng ta, anh cũng không ngờ em lại đồng ý nhanh như vậy, nhưng lại sợ em đổi ý, nên đã kéo em đi đăng ký kết hôn ngay lập tức."
"Sau khi kết hôn, mặc dù chúng ta luôn hòa thuận, nhưng em chưa bao giờ nói thích anh từ tận đáy lòng, nhưng hôm nay..."
"Nguyệt Bạch, anh yêu em rất nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-than-ly-hon/chuong-7-8-hoan.html.]
Đây là lần đầu tiên anh gọi tôi mà không kèm cả họ lẫn tên.
Thích quá đi mất.
Tôi đứng dậy vòng tay qua cổ Tiêu Trình, nhón chân hôn lên môi anh.
"Em cũng vậy."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Trình sáng lên, cúi xuống hôn sâu thêm.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp, tôi cũng chìm đắm trong hạnh phúc khi hai người bày tỏ tình cảm với nhau.
Nhưng mà...
"Anh gì ơi, dừng lại được rồi đấy!"
Tôi quay người định chạy, Tiêu Trình vươn tay dài ra dễ dàng kéo tôi lại.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh ấy vùi đầu vào cổ tôi từ phía sau, giọng nói trầm khàn như đang mê hoặc tôi bước vào vũng lầy của anh ấy.
"Vợ ơi, anh không yên tâm, chúng ta sinh con đi."
"Sinh con rồi, em sẽ không chạy nữa đúng không?"
8
Lại một lần nữa tỉnh dậy với cơn đau lưng mỏi gối, nhưng không giống như mọi khi, tâm trạng tối qua... rất lạ.
Rất tuyệt.
Ánh nắng chan hòa chiếu lên khuôn mặt Tiêu Trình, tôi mỉm cười dùng ngón tay miêu tả đường nét xương mày rậm của anh.
Chồng tôi đẹp trai quá.
Chắc cái danh hiệu "Mỹ nam số một giới kinh đô" của Bùi Yến là mua bằng tiền đấy nhỉ?
So với Tiêu Trình, anh ta kém xa rồi.
Mỗi sáng thức dậy đều được nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai này, thật là lời to.
Tiếng chuông điện thoại của tôi phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng, là Miên Miên gọi.
Tôi không muốn đánh thức Tiêu Trình, cầm điện thoại trốn vào phòng tắm mới nhấn nút nghe.
"Bạch Bạch... cái đó... ý là... tớ không định ly hôn nữa."
Đúng như dự đoán.
"Thế thì không ly hôn nữa thôi~"
"Sao cậu lại nói với giọng điệu này? Cậu biết rồi à?"
Tôi mỉm cười không thành tiếng:
"Không sao đâu Miên Miên, chuyện chồng bị vợ bạo hành cũng không phải chuyện gì to tát~ chỉ hơi mất mặt thôi."
"Hầy, chuyện cỏn con vậy mà cũng ly hôn, cứ sống tạm bợ qua ngày thôi~"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi vang lên tiếng hét thất thanh của Tiêu Thời Ngạn, cùng với tiếng mắng chửi giận dữ của Lâm Miên.
"Tiêu Thời Ngạn! Anh làm em mất mặt quá!"
"Anh sai rồi, anh sai rồi vợ ơi! Ái! Đừng cắn, đừng cắn..."
Tôi cố nén cười cúp máy.
Quay người lại bất ngờ đụng phải một lồng n.g.ự.c rộng lớn, ngay sau đó cơ thể bị hai cánh tay của người đàn ông ôm chặt.
Giọng nói khàn khàn của Tiêu Trình vang lên trên đỉnh đầu tôi.
"Sao lại trốn ở đây vậy vợ?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo tôi rằng, không ổn, rất không ổn!
Tôi cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh ấy, nhưng...
"Cạch."
Cửa phòng tắm cứ thế bị đóng lại.
Cánh cửa hy vọng sống sót của tôi cũng bị chặn đứng.
"Sáng sớm thế này, hình như không ổn lắm?"
Ánh mắt tham lam của Tiêu Trình dán chặt vào tôi, ánh mắt đó như muốn nuốt chửng tôi.
"Cùng tắm nào, dù sao tình cảm của chúng ta cũng tốt như vậy."
...
Được rồi được rồi... không xong rồi!
(Hết)