Tôi Cùng Bạn Trai Ngốc Giải Cứu Thế Giới - Chương 12-14
Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:15:51
Lượt xem: 415
Chương 12: Người thân duy nhất
Bà ngoại cuối cùng cũng ra đi. Ngày hôm đó, tôi mua vé sớm nhất có thể trở về, chạy thẳng đến bệnh viện.
Nhưng khi đến trước cửa phòng, tôi lại không có dũng khí đẩy cửa bước vào. Hít một hơi thật sâu, tôi run rẩy nắm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy khuôn mặt già nua trên giường bệnh.
Mắt tôi như bị sương mù bao phủ, nhìn không rõ, chỉ cảm thấy màu trắng của căn phòng thật chói mắt, thật chói mắt...
"Là An An sao?"
Tôi vội vàng lau nước mắt, gượng cười bước tới: "Bà ngoại, xin lỗi, cháu..."
"Đứa trẻ ngốc này, xin lỗi bà ngoại cái gì."
Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.
Bà ngoại bị bệnh tim, những năm gần đây sức khỏe ngày càng yếu, nhưng tôi lại không thể ở bên cạnh bà lúc bà cần.
Ngay cả việc bà bệnh nặng phải nhập viện tôi cũng không biết. Cơ thể bà ngoại rất yếu, nhưng hôm đó bà vẫn cố gắng nắm tay tôi nói rất nhiều chuyện.
Tôi không ngắt lời bà, im lặng lắng nghe, như mọi khi vẫn luôn ở bên cạnh bà. Có lẽ, chúng tôi đều cảm nhận được điều gì đó, nhưng không ai muốn nói ra.
Vào đêm ngày hôm sau, bà ngoại đã rời xa chúng tôi.
Tôi nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật từ đỏ chuyển sang tối, nghe bác sĩ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tai như bị bịt kín, nghe không rõ gì cả.
Kỷ Thư đỡ lấy cơ thể sắp ngã quỵ của tôi, tôi khóc đến mức tim như muốn vỡ vụn.
Ngay cả khi kiếp trước bị vạn người chỉ trích, bị thiêu sống, tôi cũng chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.
Nhìn thấy t.h.i t.h.ể được đắp khăn trắng của bà ngoại được đẩy ra, tôi mới thực sự cảm nhận được.
Cả hai kiếp người, người duy nhất yêu thương tôi vô điều kiện, vào lúc này, đã rời xa tôi mãi mãi.
Chương 13: Nữ chính "thật giá trị"
Hệ thống nói, nữ chính chỉ bị gãy xương chân, đa chấn thương phần mềm, còn bị thiếu m.á.u nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhiệm vụ lần này tôi xuất sắc, nhận được năm mươi triệu tiền vốn.
Mạng của nữ chính đúng là đáng giá, tôi liều sống liều c.h.ế.t cũng chẳng kiếm được nổi năm ngàn, tôi tự giễu nghĩ.
Có năm mươi triệu thì đã sao chứ? Bà ngoại đã không còn nữa, thế giới này như nhuốm một màu xám xịt, không còn rực rỡ như trước nữa.
Trên cõi đời này còn gì đáng để tôi lưu luyến nữa đây?
Thứ tôi muốn thật ra rất đơn giản, chỉ cần có một mái ấm thật ấm áp, có người thân yêu thương tôi là đủ rồi, tại sao lại khó khăn như vậy?
Cộc cộc--
Tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Thư ngược sáng bước vào. Tôi không biết là do ánh sáng của anh quá chói mắt, hay là mắt tôi lại bị sương mù che khuất.
Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy anh ấy như một vị thần.
Hừ, sao tôi có thể dùng "thần" để hình dung anh ta chứ? Rõ ràng mẹ của mình...
Tôi tự giễu lắc đầu.
"An An, em thấy thế nào rồi? Anh mang cháo cho em này, ăn chút gì đi."
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi im lặng ăn cháo, nước mắt rơi lã chã. Tôi không muốn khóc, nhưng lại không thể không khóc.
Kỷ Thư ngồi xuống cạnh giường, giữ lấy tay đang cầm thìa của tôi, lau nước mắt cho tôi, dịu dàng nói: "Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén, anh sẽ luôn ở bên em, anh sẽ mãi là người nhà của em."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-trai-ngoc-giai-cuu-the-gioi/chuong-12-14.html.]
Tôi không nhúc nhích.
Năm giây sau, như thể không thể kìm nén được nữa, tôi lao vào vòng tay anh ấy, khóc nức nở.
Nước mắt nước mũi giàn giụa, như muốn trút hết nước mắt của cả cuộc đời này.
Rõ ràng, rõ ràng kiếp trước lúc c.h.ế.t, tôi còn không khóc.
Rõ ràng, tôi không phải là người dễ khóc.
Sau khi lo liệu xong tang lễ cho bà ngoại, tôi bỗng nhiên cảm thấy mất phương hướng. Nhưng không ngờ vừa mới quay lại trường học đã xảy ra chuyện.
Chương 14: "Sugar Baby"?
"Có phải là cô ta không..."
"Ê đúng là giống thật đấy, để tao tìm xem, c.h.ế.t tiệt, đúng là cô ta!"
"Cô ta còn mặt mũi đâu mà vác mặt ra ngoài nữa vậy? Không sợ bị người ta ném nước miếng c.h.ế.t đuối sao."
"Đúng đúng, đã làm ra chuyện như vậy còn..."
"Ê cô ta nhìn sang kìa, đừng nói nữa, đi thôi."
"Nhát thế... chúng ta... sợ cô ta à?"
Dọc đường đi đâu đâu cũng là những lời bàn tán như vậy, cho đến khi tôi về đến ký túc xá. Vừa bước vào cửa, cô bạn giường trên đã thò đầu ra, thấy là tôi, lập tức trèo xuống.
Tôi và cô bạn này cũng khá thân thiết, tôi nhướng mày, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô ấy ấp úng nói: "An An, cậu đừng để ý chuyện này, tớ tin cậu không phải là người như vậy!" Giọng điệu dần trở nên kiên định.
"Hừ, cậu tin thì có ích gì, người ta kiếm được bao nhiêu tiền chắc cậu tưởng tượng cũng không nổi đâu." Một giọng nói chua ngoa, cay nghiệt vang lên.
Cô bạn cùng phòng này là người sành điệu và biết cách ăn mặc nhất trong ký túc xá của chúng tôi, nhưng cô ấy không thân thiết với ai trong số chúng tôi.
Đồng thời, dưới sự phổ cập kiến thức của hệ thống, tôi cũng biết được cô ấy chính là nữ phụ trong nguyên tác, hơn nữa còn là loại người không tốt đẹp gì.
Tôi liếc nhìn cô ta, nhướng mày, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"
"Có… có chuyện trên diễn đàn ấy, cậu, cậu còn chưa biết sao?!"
"Gửi cho tớ."
Cô bạn tốt bụng nhanh chóng gửi link cho tôi, tôi click vào xem.
Nội dung đại khái là nói tôi ham giàu, chê bai bạn trai hiện tại, thà bị đại gia bao nuôi, thậm chí còn dan díu với đàn ông trong thời gian bà ngoại mất.
Kỷ Thư luôn khiêm tốn ở trường, vì vậy rất ít người biết anh ấy là thiếu gia nhà họ Kỷ.
Nhưng bản thân anh ấy đẹp trai, học giỏi, lại còn biết chơi bóng rổ, đàn piano, từng tham gia rất nhiều cuộc thi, ở trường cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm.
Có rất nhiều người biết tôi là bạn gái của anh ấy, bài viết này vừa đăng, phần bình luận phía dưới lập tức mọc lên như nấm.
Hình ảnh minh họa là cảnh tôi đang nói chuyện với một người đàn ông trong một chiếc xe sang trọng, sau đó lên xe.
Khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh rất mờ, nhưng khuôn mặt của tôi lại rất rõ ràng, chỉ cần là người quen biết tôi thì cơ bản đều có thể nhận ra.
Đây đúng là, "bắt đầu bằng một bức ảnh, còn lại tùy vào trí tưởng tượng" mà.
Lướt qua vài bình luận, cơ bản đều là đang mắng chửi tôi.
Bình thường có lẽ tôi sẽ không thèm để ý, nhưng lúc này lại cảm thấy vô cùng bực bội.
[Con gái ngoan đều lên thiên đường hết rồi, nhưng họ lại sợ tôi cũng giống như vậy ~]
Chuông điện thoại reo, là Kỷ Thư gọi. Giọng anh ấy rất lo lắng, bảo tôi xuống lầu.