Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Cùng Bạn Trai Ngốc Giải Cứu Thế Giới - Chương 18-20

Cập nhật lúc: 2024-06-03 19:16:51
Lượt xem: 361

Chương 18: Nói dối có tâm

"Chào, mẹ... à không, chào dì, lại gặp nhau rồi."

"Cô không giữ lời hứa." Mẹ Kỷ nhìn tôi với vẻ không vui.

"Hả? Lời hứa gì cơ?"

"Mới có mấy tháng mà cô đã quên rồi sao, để tôi giúp cô nhớ lại."

Mẹ Kỷ đẩy một bản thỏa thuận về phía tôi.

Tôi liếc nhìn, lật thẳng đến trang cuối cùng, mỉm cười: "Dì ơi, dì xem, đây là chữ ký của 'Tân Ấn' thì liên quan gì đến 'Tân An' là cháu chứ? Cháu là 'An' trong ‘Bình An’ nhé ạ."

Ông chủ quán cà phê hôm đó là bạn tôi, cũng đã xóa camera giám sát từ lâu rồi.

Mẹ Kỷ giật lại bản thỏa thuận, tức giận đến mức mặt mày tái mét: "Cô bé này, rốt cuộc con trai tôi đã tạo nghiệt gì mà lại vớ phải cô, tôi... tôi..."

Nói đến đây, bà ấy lại sắp khóc. Tôi luống cuống tay chân: "Dì, dì ơi, cháu không phải..."

Tôi cắn môi, nghiêm túc nói: "Cháu có nỗi khổ tâm."

"Ồ? Nỗi khổ tâm gì?" Ánh mắt mẹ Kỷ ánh lên tia hy vọng nhìn tôi. Tôi nghiêm túc nói: "Cháu thiếu tiền, rất thiếu tiền. 

Cháu có một giấc mơ nghiên cứu khoa học, phải thực hiện cho bằng được, nếu thành công sẽ có tác dụng to lớn đối với toàn thế giới, nhưng lại cần rất nhiều tiền.

Nhưng mà cháu lại không có tiền, bất đắc dĩ, cháu chỉ có thể dùng hạ sách này, nhưng mà cháu đối với Kỷ Thư, thật sự là thật lòng."

Haizz, đây cũng không tính là nói dối phải không, là lời nói dối có tâm, lời nói dối có tâm.

Không biết bà ấy có tin hay không.

Tôi len lén liếc nhìn bà ấy. Bà ấy ngơ ngác chớp chớp mắt, như thể vẫn đang tiếp nhận thông tin.

Mười giây sau, mẹ Kỷ đập bàn một cái, đứng bật dậy: "Thì ra là vậy, không ngờ cháu lại là người có chí hướng như vậy, nhà họ Kỷ chúng tôi rất coi trọng những người như cháu. Sau này nghiên cứu cần tiền cứ nói với dì, biết đâu nhà họ Kỷ chúng ta lại sản sinh ra một nhà khoa học thì sao."

Mắt tôi sáng rực: "Thật ạ, cháu cần..."

Tôi giơ ba ngón tay ra.

"Ba ngàn vạn? Không vấn đề, để dì..."

Tôi lắc đầu, nói: "Ba trăm tỷ."

"Phụt khụ khụ." Mẹ Kỷ phun cà phê ra ngoài, "Bao… bao nhiêu?"

 

Chương 19: Nữ chính hiểu chuyện

Tôi thất hồn lạc phách đi trên đường.

A a a a a, bao giờ thì cái chuỗi ngày chó má này mới kết thúc đây?

Tiền tiền tiền, bây giờ nằm mơ cũng thấy tiền, ông trời rớt tiền xuống đập c.h.ế.t tôi đi!

Hôm đó vì số tiền quá lớn, mẹ Kỷ không đồng ý ngay. Nhưng thanh mai trúc mã của Kỷ Thư không đến nữa, chắc là sau hôm đó mẹ Kỷ đã nói cho cô ấy biết quan hệ của tôi và Kỷ Thư.

Cô ấy đến xin lỗi tôi và Kỷ Thư: "Xin lỗi, trước đây tôi không biết hai người là người yêu, đã làm phiền hai người bấy lâu nay."

Tôi nhìn ra trong mắt cô ấy có sự hối lỗi, còn có chút tổn thương và mất mát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-cung-ban-trai-ngoc-giai-cuu-the-gioi/chuong-18-20.html.]

Tôi cũng xin lỗi cô ấy: "Cũng là lỗi của chúng tôi, không nói cho cậu biết, cậu đừng trách chúng tôi là được."

Xin lỗi nhé, tuy có lẽ sự xuất hiện của tôi đã khiến hai người không thể "nối lại tình xưa", nhưng Kỷ Thư, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.

Không ngờ mấy ngày sau, tiền không đập c.h.ế.t tôi, hệ thống suýt chút nữa đã đập c.h.ế.t tôi.

"Cảnh báo! Cảnh báo! Do cốt truyện bị lệch quá nghiêm trọng, thế giới tự động kích hoạt chương trình tự hủy, sẽ được khởi động sau ba tiếng nữa.

Đề nghị vật chủ nhanh chóng gom đủ tiền vốn để sửa chữa chương trình thế giới."

!

Mẹ kiếp, hệ thống mày chơi tao à!

Tôi nói với Kỷ Thư chuyện này, chúng tôi muốn kêu gọi quyên góp, nhưng lại không có danh nghĩa.

Sẽ không có ai tin vào chuyện này.

Kỷ Thư định đi cầu xin người nhà, nhưng bố anh ấy đi công tác nước ngoài, không liên lạc được, mẹ anh ấy cũng không tìm thấy đâu.

Trong lúc nhất thời, chúng tôi không biết phải làm sao.

Ngay lúc chúng tôi tuyệt vọng nhất, tôi nhận được tin nhắn của mẹ Kỷ.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

 

Chương 20: Mẹ chồng "chuẩn"?

[Con dâu, số tài khoản.]

?

Tuy nghi ngờ, tôi vẫn gửi số tài khoản cho bà ấy.

[Tài khoản xx ngân hàng của quý khách vào lúc xx giờ xx phút xx giây ngày xx tháng xx năm xxxx đã nhận được số tiền là xxxxxxxxxxxx tệ.]

Tôi kinh ngạc dụi dụi mắt, dụi thêm mấy cái nữa, sợ mình nhìn nhầm.

Cả tôi và Kỷ Thư đều kích động, tuy anh không nghe thấy tiếng của hệ thống, nhưng cảm xúc của anh ấy dường như luôn đồng điệu với tôi.

"Ting--Phát hiện vật chủ đã tích lũy đủ tiền vốn khởi động, hiện tại bắt đầu mời thợ sửa chữa chương trình--Vui lòng kiên nhẫn chờ đợi."

Một hồi âm thanh leng keng vang lên trong đầu tôi, nhưng tôi lại không cảm thấy ồn ào chút nào.

Ngay lúc chúng tôi thở phào nhẹ nhõm, hồi hộp chờ đợi thì...

Hệ thống lại đưa ra cảnh báo: "Cảnh báo! Cảnh báo! Thế giới sụp đổ nghiêm trọng, không thể sửa chữa!

Hiện tại cần thêm một trăm triệu tiền vốn để thay đổi chương trình thế giới."

Phụt--Tôi suýt chút nữa phun cả ngụm m.á.u già ra ngoài.

Mày không nên gọi là hệ thống, mà nên gọi là "bà nội trợ" mới đúng.

Số tiền trong tay chúng tôi bây giờ chỉ có hơn tám mươi triệu, còn thiếu hai mươi triệu nữa...

Hai mươi triệu này đi đâu tìm bây giờ!

Tôi thật sự muốn c.h.ế.t quách cho rồi, g.iế.t tôi đi g.iế.t tôi đi.

Tại sao lại hành hạ tôi như vậy, tại sao người bị ràng buộc với hệ thống lại là tôi?

Đúng lúc này, thời hạn ba tiếng mà hệ thống nói trước đó đã điểm.

Loading...