Tôi đã chọn mộ cho chính mình . Nghe nói phong thủy rất tốt. - Chương 7 + 8
Cập nhật lúc: 2024-10-31 21:45:27
Lượt xem: 76
Chương 7
Trên mộ phần kia có gắn liền thông tin của tôi nên về phía nghĩa trang mong muốn có thể gặp nhau để hai người cùng nhau xác nhận lại một số giấy tờ chuyển nhượng.
Tôi đưa ra quyết định yêu cầu gặp tại bệnh viện.
Dù sao thì thời gian cũng đã trôi khá lâu, kể từ khi tôi rạch cổ tay đến giờ.
Nếu tôi không băng bó vết thương đó, tôi có thể không sống sót qua hôm nay.
Trên đường xuống hoàng tuyền, tôi cũng không muốn phiền người khác đến thu dọn xác của tôi?
Nhưng điều tôi không nghĩ tới là.
Cố Lâm rõ ràng là từ nghĩa trang ngoại ô chạy tới đây .
Còn tôi tại nội thành di chuyển tới đây, so với anh ta, tôi đã chậm hơn những mười phút.
Người đại diện của trung tâm nghĩa trang nhận ra sự nghi ngờ của tôi, lau đi mồ hôi trên đầu :
" Khi Anh Cố vừa nghe tin cô đây tự sát . "
"Tôi đã lập tức tra cứu thông tin địa chỉ nhà hồ sơ của cô và lái xe đến thành phố này ."
" Tôi chạy với tốc độ cao nhất bằng mọi cách.”
Nghe vậy , tôi ngạc nhiên nhìn sang hướng người đàn ông đang trầm mặc bên cạnh.
Một anh chàng khoác trên mình chiếc áo sơ mi trắng kèm quần âu , anh ấy có dáng người rất cao và thẳng.
Trông có vẻ khá đẹp trai.
"Cô mới tới sao ? " Cố Lân hơi thở có chút gấp gáp nhìn ta nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm bác sĩ.”
" Xin mời số 007 Lưu Tư Nguyên đến phòng điều trị."
" Xin mời số 007............ "
Thông báo của bệnh viên vang lên , cắt ngang lời nói của anh ta
Cố Lâm lộ ra ánh mắt sửng sốt , không thể tin được nhìn tôi :
" Cô đã rơi vào tình huống như thế này, mà vẫn còn thời gian để xếp hàng đăng ký sao?!! "
Tôi ngơ ngác gật đầu : “À , vâng .”
Dù sao thì tôi cũng không vội.
Cũng không phải nhất thiết cần đến cấp cứu của bệnh viện.
" Lục Tư Nguyên ? "
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc kèm theo sự ngạc nhiên vang lên cách tôi không xa .
Tôi bất giác quay đầu lại sau khi nghe thấy âm thanh, nhưng tôi không ngờ lại nhìn thấy Lục Thanh Nghiêu .
Con trai thứ hai của nhà họ Lục , anh hai của tôi.
Là một vị bác sĩ trẻ ưu tú của bệnh viện thành phố .
Tại sao anh ta lại có mặt ở bệnh viện địa phương?
Và Lục Thanh Nghiên hiển nhiên cũng không ngờ rằng tự tiện gọi tên một người để xác nhận xem đó có phải người mà anh ta đang nhìn thấy và nghĩ đến lại đùng là " Lục Tư Nguyên".
Anh trai tôi khẽ cau mày và bước về phía tôi.
Trong tay, màn hình điện thoại vẫn sáng.
Nhìn màn hình điện thoại có vẻ hơi giao diện giống trong nhóm chat?
"Biết rõ là ta hôm nay sẽ sẽ đến Bệnh viện địa phương này để tổ chức một buổi hội thảo ."
“Vậy là em đặc biệt đến đây diễn cho cho tôi xem ư? ”
Trong giọng nói của anh có một sự trách cứ đầy thờ ơ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-da-chon-mo-cho-chinh-minh-nghe-noi-phong-thuy-rat-tot/chuong-7-8.html.]
Ánh mắt của Lục Thanh Nghiên quét qua cổ tay được băng bó sơ sài của tôi .
Trong mắt anh ta thiếu kiên nhẫn hiện lên vẻ thất vọng:
" Dù sao cũng phải có giới hạn, đừng mãi hồ đồ như vậy."
Chương 8
Lục gia ta có ba người con trai
Người anh cả làm kinh doanh , người anh thứ hai làm bác si, người anh thứ ba là một tay đua xe .
So với anh ba có chút độc miệng.
Người anh cả và người anh thứ hai của tôi luôn bận rộn trong công việc và tính khí cũng có phần ít nóng nảy hơn.
Thực tế thì phần lớn thái độ của bọn họ đối với tôi đều là thờ ơ.
Vì vậy, khi nghe những gì anh ta nói, ta kỳ thật cũng không có chút phản ứng.
Ngược lại, Cố Lân ở một bên cau mày .
Anh ta bước tới nắm lấy tôi , dẫn vào phòng khám , đẩy tôi đến bàn rồi ngồi xuống :
"Bác sĩ , đây là trường hợp khẩn cấp , chúng ta không thể trì hoãn ."
Vừa nói , Cố Lân ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn Lục Thanh Nghiên ở ngoài cửa .
Rõ ràng là đích ý soi xét anh trai tôi.
Lục Thanh Nghiên sắc mặt có chút thay đổi , dôi lông mày càng nhíu chặt hơn .
Đứng ở chỗ đó hơn mười giây , Anh ta đột nhiên cười lạnh một tiếng:
" Cô vừa đưa cái tay đầy m.á.u đó ra, đủ khiến Gia Gia của chúng ra tin rồi .”
“Em ấy thực sự không yên lòng về cô nên đã lập tức giục bố mẹ quay về rồi.”
"Đúng với mong muốn của cô, bây giờ cả nhà chúng tôi đều không vui . Cô hài lòng chứ ? "
Nói xong , mắt anh trai tôi lại liếc nhìn cổ tay tôi một lần nữa .
Lục Thanh Nghiên ánh mắt tối sầm , lại không nói gì.
Như thể chắc chắn rằng tôi sẽ ngoan ngoãn đi theo , anh ta quay người và đi về phía cửa .
Ngay sau đó .
Bác sĩ đọc thông tin trên thẻ y tế của tôi đột nhiên ngạc nhiên nói :
"Cô bị ung thư dạ dày ư ? "
“ Bệnh này phải đến khoa tiêu hóa , cô tới khoa ngoại cũng không giúp được gì cho cô.”
Mọi người trong phòng tư vấn khoa ngoạn im lặng trong giây lát.
Bàn tay Cố Lân đang nắm cổ tay tôi đột nhiên dừng lại .
Lục Thanh Nghiên ở ngoài cửa cũng dừng lại.
Họ có vẻ đều sốc, nhưng so sắc mặt của anh trai tôi và Cố Lân thực sự có chút khác biệt.
Vẻ mặt anh trai tôi hiện rõ vẻ thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng :
"Đầu tiên là tự tử , sau đó là ung thư dạ dày."
" Lưu Tư Nguyên , chỉ cần thấy hợp lý là cô tự mình bịa chuyện gạt tôi.”
" Nếu tiếp tục còn gây rắc rối, quả thực sớm muộn cô cũng sẽ nhận lấy cái c.h.ế.t về mình .”
Con ngươi nghẽ run lên.
Tôi cười khổ gật đầu tỏ vẻ đồng ý:
" Được , vậy thì tôi sẽ chết."