Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Điều Hành Quầy Bán Đồ Ăn Trong Game Kinh Dị - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-02 20:26:54
Lượt xem: 62

Thấy tôi sống sót qua mặt bốn con quỷ, khán giả trong phòng livestream đều xôn xao.

[Còn có cách qua màn như vậy à? Đúng là sống trên đời, chuyện quái gì cũng có thể xảy ra!]

[Làm tôi cũng muốn thử nấu ăn trong trò chơi tiếp theo.]

[Đừng mơ, tân binh này rõ ràng có năng khiếu nấu nướng đấy!]

[Cô ấy nấu ăn thực sự rất giỏi, xem mà đói bụng luôn, chỉ là không biết mấy ngày tới cô ấy có thể làm món mới không.]

[Tiểu Lê biết nấu nhiều món lắm, cô ấy rất giỏi!]

Chật vật mãi mới dọn dẹp xong rác thải ở quầy, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt, lại sống thêm một ngày nữa.

Hôm nay bốn khách hàng cộng lại kiếm được 800 điểm.

Cộng thêm 150 điểm còn lại từ hôm qua, tổng cộng là 950 điểm.

Mười điểm đổi được một ngày sinh tồn ngoài đời thực, tức là tôi đã kiếm được ba tháng sinh mạng cho mình.

Tôi buồn bã sờ vào cái nồi to bên cạnh, ngồi xổm xuống đất thở dài.

Sau hai ngày sống trong trò chơi kinh dị, tôi mới dần nhớ lại sự thật về việc mình bị kéo vào thế giới quái dị này.

Hôm đó, tôi đang bận rộn đảo chảo nấu ăn trong bếp nhà hàng, bình gas bên cạnh bất ngờ phát nổ.

Hình ảnh chợt đứng lại, bóng dáng tôi biến mất trước khi bị sóng nhiệt bao trùm.

Theo quy tắc, những người cận kề cái c.h.ế.t khi bị chọn vào phó bản quái dị sẽ trở thành người chơi.

Nếu c.h.ế.t trong trò chơi, người chơi sẽ c.h.ế.t hẳn và trở thành quái vật.

Ngược lại, nếu qua màn thành công, có thể đổi lấy sinh mạng trở lại thế giới thực.

Nghĩ đến đây, nỗi sợ hãi trong lòng tôi tan biến đi ít nhiều, khao khát sống sót lúc này trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Đang lúc xuất thần, một bóng dáng bất ngờ xuất hiện.

Tần Tiêu quay lại, khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai mang theo vài phần chân thành.

"Chủ quán Lê, tôi đến ứng tuyển làm phụ bếp, bao ăn là được."

Tôi bị dọa đến nhảy dựng, sau khi bình tĩnh mới chậm rãi đứng lên.

"Xin lỗi, chỗ tôi không cần người phụ bếp..."

Nhưng chưa nói hết câu, anh ta đã giơ ngón tay thon dài lên lắc lắc, chỉ vào tờ thông báo tuyển dụng không biết từ lúc nào đã dán trên quầy.

"Chủ quán Lê, đây là thông báo tuyển dụng do chính tay cô dán, chẳng lẽ cô không nhớ?"

Từ trong túi anh ta, chiếc búa lại rơi ra, phát ra tiếng "keng" rõ ràng trên mặt đất.

Tim tôi như thắt lại, đành phải gượng gạo đồng ý.

Tên này có vẻ rất thích món ăn tôi nấu, tạm thời hình như không có ý định g.i.ế.c tôi.

"Vậy... vậy mai 8 giờ anh đến làm, đừng đến sớm quá nhé."

"Được ."

Tần Tiêu nhặt búa lên, hài lòng mỉm cười rồi thong thả rời đi.

Giây tiếp theo, âm thanh lạnh lùng của hệ thống vang lên bên tai:

[Người chơi đã được 4 quái vật công nhận tài nấu ăn, có muốn tiêu tốn 100 điểm để nâng cấp dụng cụ nấu nướng không?]

Tôi ngây người nhìn cái nồi lớn trong tay, giơ tay xác nhận.

[Dụng cụ thiên phú: Một bộ dụng cụ nấu nướng cấp E (có thể nâng cấp), có thể làm ra món ăn mà quái dị cũng cảm nhận được hương vị, độ ngon của món ăn +10%]

Thời gian trong game, tối ngày thứ hai, 8 giờ.

Người bán rau ban ngày, Tống Lưu đã chết, tôi đợi đến 9 giờ vẫn không ai đến giao thực phẩm.

Không có thực phẩm, ngày mai không mở được quán sẽ bị truy sát.

Tôi lướt qua cửa hàng để xem giá thực phẩm, nhận ra chi phí quá cao nên quyết định từ bỏ.

Ban đêm ở ngôi làng hoang vắng luôn đặc biệt yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng côn trùng kêu và tiếng chó sủa.

Nhớ đến quy tắc thời gian an toàn từ 7 giờ tối đến 7 giờ sáng, cuối cùng tôi vẫn lấy hết can đảm lén lút ra ngoài.

Trước hết là đến chuồng gà ở sân sau, mò mẫm lấy vài quả trứng gà vừa mới đẻ còn nóng hổi.

Sau đó từ từ di chuyển đến vườn rau tối om để hái rau.

Cải cúc, hẹ, cải thìa, lá tía tô.

Ánh trăng ngày càng sáng, khi tôi nhận ra có gì đó không ổn, một bóng người đã đứng sau lưng tôi.

"Cô đang làm gì vậy?"

Tôi quay đầu lại, thấy một bà lão cầm cuốc.

Tóc dài chạm đất, trông cực kỳ không bình thường.

Lúc này tôi mới phát hiện khu vực an toàn trong làng đã thu nhỏ lại, hơn nữa bản thân còn đang đứng trong khu vực nguy hiểm...

"Nửa đêm nửa hôm sao không ngủ mà lại ra vườn rau làm gì?"

Bà lão kỳ quái nhìn chằm chằm tôi, những sợi tóc đen chuẩn bị quấn quanh cổ tôi.

Nỗi sợ hãi bủa vây khiến cổ họng tôi khô khốc.

Tôi run rẩy giơ trứng gà và mấy cọng rau non trong tay lên.

"Tôi... tôi là chủ quán ăn vặt ở đầu làng, ra hái rau để bán ngày mai."

Hiện giờ không có món bánh mì thịt hay xiên nướng nào có thể bịt miệng bà lão, chỉ còn hy vọng bà tin lời tôi.

Nghe vậy, bà lão lập tức tiến sát lại, chăm chú nhìn khuôn mặt tôi.

Sau đó bà mỉm cười, mái tóc quấn quanh cổ tôi rút lại.

"Là cô à, trời tối quá vừa nãy tôi không nhìn rõ."

"Hôm nay Đại Hải về nhà mang cho tôi cái cánh gà nướng, ngon lắm."

"Tôi ch.ết đã nhiều năm, chưa từng ăn thứ gì ngon đến vậy."

Vừa nói bà vừa l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, dường như đang hồi tưởng.

Thấy vậy, tôi lập tức thuận theo lời bà, lắp bắp khách sáo:

"Ngày mai quán tôi có sủi cảo nhân rau, mời bà đến ăn nhé."

"Chắc chắn rồi!"

Bà ta cười tươi, quay người bay vút đi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng hét thảm thiết vang lên từ đầu làng.

[Số người sống sót trong nhiệm vụ: 3]

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-dieu-hanh-quay-ban-do-an-trong-game-kinh-di/chuong-3.html.]

Tôi ôm chặt mấy bó rau, chạy nhanh về căn nhà nhỏ, khóa chặt cửa lại.

Ngày thứ ba trong trò chơi.

Sáng sớm, tôi dọn quán, ngay lập tức đã nhìn thấy xác một người chơi treo ở cổng làng.

Trên cổ anh ta quấn đầy những lọn tóc, khuôn mặt tím tái vì ngạt thở.

Tôi sợ đến tái mặt, nhưng nhanh chóng giả vờ như không thấy, bắt đầu nấu canh hẹ để làm sủi cảo.

Rau tươi non được cắt nhỏ, trộn với nhân thịt đã tẩm ướp hành gừng, thêm chút gia vị.

Tôi trải miếng bột lên tay, cho nhân vào và gói lại, từng cái sủi cảo nhỏ nhắn, vỏ mỏng nhân đầy đã hoàn thành.

Tần Tiêu đến sớm, tò mò ngồi bên bếp nhìn tôi gói sủi cảo.

Ánh mắt anh ta sáng rực, cẩn thận đưa tay chạm vào những chiếc sủi cảo đầy đặn.

Bữa sáng không thể chỉ có sủi cảo, ít nhất cũng phải có thêm mì.

Mì trần qua nước sôi, vớt ra, rưới lên ít mỡ heo trong suốt, màu vàng óng ánh hiện lên.

Thêm vài cọng cải thìa xanh mướt, và một quả trứng chiên vàng nằm trên.

Tôi lo lắng đưa hai phần bữa sáng hôm nay tới trước mặt Tần Tiêu, chờ đợi nhận xét của anh ta.

"Anh thử xem, rồi giúp tôi định giá."

Việc sống sót qua hôm nay phụ thuộc rất nhiều vào hương vị bữa sáng này.

Tần Tiêu ăn rất nhã nhặn, từng miếng sủi cảo nhỏ, từng đũa mì.

Chỉ vài phút đã ăn xong, đối phương lấy khăn giấy lau miệng, hài lòng gật đầu.

Khi tấm biển giá treo lên, tôi hơi ngạc nhiên.

"Có đắt quá không?"

"Không đâu, cô làm rất ngon, ở đây đồ ăn của cô là vô giá."

Nói xong, Tần Tiêu nhận ra tôi không dám nhìn về phía cổng làng.

Anh ấy thản nhiên đi qua, hạ xác xuống, ném vào rãnh nước.

Sau đó quét ánh mắt đầy uy lực nhìn đám người kỳ quái đang xếp hàng ăn sáng.

Những kẻ kỳ quái liền cúi đầu né tránh, nhìn trời nhìn đất, vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Không biết có phải quán nhỏ của tôi đã nổi tiếng hay không, hôm nay có rất nhiều thực khách đến ăn.

Hàng dài đen kịt không nhìn thấy đuôi.

Những kẻ như Lý Đại Hải, Trần Dương mà tôi gặp hôm qua cũng thò đầu ra từ hàng, bà Lý tôi gặp tối qua cũng đúng hẹn đến.

Khách ăn sủi cảo là nhiều nhất.

Tôi dùng muôi vớt sủi cảo ra bát sứ, thêm canh hẹ, rồi rắc lên ít hành lá xanh mướt.

Bà Lý không thể chờ đợi được nữa, nếm ngay một miếng. Vỏ sủi cảo mềm mịn mà không ngấy, hương thơm của rau và vị tươi ngon của nhân thịt tràn ngập trong miệng.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lập tức rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc, mái tóc dài chạm đất cũng thu lại độ dài bình thường.

Bữa sáng nóng hổi dường như đã truyền cho ngôi làng một sức sống vô tận.

Những người kỳ quái đều ăn rất chậm rãi và bình yên, không còn vẻ hung tợn thường ngày.

"Thật sự có hương vị, tôi lại có thể ăn thức ăn có hương vị rồi!"

"Hu hu hu, c.h.ế.t bao năm nay, sống trong thế giới kỳ quái thật vô cảm, hôm nay tôi cảm thấy như mình sống lại!"

"Hình như còn ngon hơn hôm qua một chút, chủ quán Lêmuôn năm!"

"Tối qua họp, BOSS nói phải nhanh chóng xử lý cô ta, hay hôm nay ra tay nhé?"

"Mai đi, mai giết."

"Đúng đúng, không vội, mai giết!"

Nhìn những người kỳ quái đang chăm chú ăn uống, tôi cảm thấy như mình đang trở lại quán ăn nhỏ trong thực tại.

Quán ăn nhỏ của nhà họ Lê do bố tôi mở, là ngôi nhà của chúng tôi.

Mẹ tôi qua đời khi tôi 5 tuổi, mất trên bàn mổ. Để trả nợ tiền chữa bệnh, chúng tôi cũng phải bán nhà đi.

Nhờ sự giúp đỡ của người thân, bố tôi thuê một quán nhỏ, bắt đầu từ bán bánh mì thịt, rồi bán đến đồ nướng, cuối cùng là bán bữa sáng.

Mười ba năm gian nan, đến năm nay khi tôi thi đại học xong, bố tôi mới tiết kiệm được tiền để mua một cửa tiệm nhỏ.

Những ngày tốt đẹp của hai cha con sắp tới, nhưng không ngờ...

May mắn thay, khi sự cố xảy ra, bố tôi không có trong bếp, chỉ là không biết ông có chịu đựng được việc tôi biến mất hay không.

Vài giọt nước mắt rơi xuống bếp, ngay lập tức bốc hơi không còn dấu vết.

Lúc đó, một xấp tiền đỏ nhỏ được nhét vào tay tôi.

Tần Tiêu thỉnh thoảng đi loanh quanh bên cạnh những người kỳ quái, cho đến khi thu hết tiền ăn sáng mới quay lại.

Thấy tôi đột nhiên buồn bã, anh ta không kìm được mà giơ tay gõ nhẹ vào sau đầu tôi.

Kẻ kỳ quái không biết khóc, chỉ con người mới khóc.

Anh lặng lẽ che chắn tầm nhìn của những người kỳ quái xung quanh, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tôi.

"Những ai bị kéo vào thế giới kỳ quái đều có chấp niệm rất sâu."

"Gì cơ?"

Tôi lúng túng dùng tay áo lau mặt, giả vờ dính bụi bếp.

Ngước lên đối diện với ánh mắt không gợn sóng của Tần Tiêu, anh ta lạnh lùng chỉ vào đám thực khách.

"Cao Viễn và Trần Dương trước khi c.h.ế.t là lính cứu hỏa, họ c.h.ế.t trong biển lửa, chấp niệm của họ là không cứu được hai mẹ con."

"Lý Đại Hải bị tai nạn khi đang giao thịt lợn, chấp niệm của anh ta là đứa con nhỏ đang đói khát ở nhà."

"Bà Lý là y tá trưởng c.h.ế.t vì làm việc quá sức khi cứu bệnh nhân, chấp niệm của bà là những bệnh nhân đó."

"Nhưng ở trong thế giới kỳ quái quá lâu, những chấp niệm đó cũng dần bị lãng quên."

"Tệ nhất là, mọi người dần dần quên cả thân phận của mình."

"Còn cô? Chấp niệm của cô là gì?"

Tần Tiêu nói một hơi rất nhiều điều, đây là lần đầu tiên tôi nghe anh nói nhiều như vậy.

Bình thường anh ta dường như chẳng quan tâm gì, không ngờ lại biết rõ về quá khứ của những người kỳ quái như vậy.

Tôi cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của anh, vội vã đi đến quán thu dọn bát đũa còn lại.

Chấp niệm sao? Tôi có đấy.

Bố tôi, ông ấy vẫn đang đợi tôi.

 

Loading...