Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Dùng Mỹ Thực Công Lược Ông Trùm Xã Hội Đen - Chương 7-10

Cập nhật lúc: 2024-08-05 22:52:46
Lượt xem: 5,483

7.

Thẩm Ngôn Nhất dạ dày không tốt, ăn no là đau bụng. Nhân lúc cậu ta đi vệ sinh, Thẩm Mục Bạch từng bước ép sát:

"Hạ Tiểu Vũ, cô không nhận năm mươi vạn kia, tôi cũng đã cho người điều tra rõ ràng lai lịch của cô rồi."

"Không cha không mẹ, không thù oán với ai."

"Tiếp cận Ngôn Nhất, cô muốn có được cái gì?"

Thẩm Mục Bạch là người theo chủ nghĩa thực dụng.

Tôi không có mục đích gì, chỉ muốn vỗ béo Thẩm Ngôn Nhất, ngược lại khiến hắn ta không tìm ra điểm đột phá. 

Tôi ợ một tiếng mùi thịt cừu, e thẹn nói:

"Thẩm tổng điều tra cả mộ tổ nhà tôi, chắc hẳn biết em gái tôi c.h.ế.t vì chứng biếng ăn."

"Ừ."

"Dạo gần đây, con bé báo mộng cho tôi, nói rằng ở dưới đó nhìn thấy một cậu bé họ Thẩm cũng bị chứng biếng ăn giống nó."

"Vì đồng bệnh tương liên, con bé bảo tôi giúp đỡ cậu bé họ Thẩm, biết đâu có thể trở thành em rể chăm sóc tôi."

"Anh đừng có mà không tin! Con bé còn nói em rể tương lai thường đến những nơi nào. Tôi đã mơ thấy giấc mơ đó ba ngày liên tiếp, sau đó mới gặp được Ngôn Nhất."

Thẩm Mục Bạch nheo mắt lại.

Đây là tín hiệu nguy hiểm.

Trong tiểu thuyết, mỗi lần tên phản diện này g.i.ế.c người, đều là vẻ mặt này. Tôi bèn nhanh trí lôi chiếc vòng cổ ngọc bội trên cổ ra:

"Lừa gạt anh là chó đấy! Hàng năm tôi đều đến chùa Linh Ẩn cầu xin con bé sớm ngày đầu thai, đây là do sư thầy khai quang đấy."

Thẩm Mục Bạch khựng lại.

Vạn vật vô thường.

Tham, sân, si, hận, ái, biệt, ly, cầu bất đắc!

Dù cho một người có quyền thế ngập trời, cũng khó tránh khỏi sinh ly tử biệt.

Thẩm Mục Bạch và anh trai Thẩm Mục Hắc có tình cảm rất sâu đậm. Để gột rửa tội lỗi lúc sinh thời của anh trai, hắn thường xuyên đến chùa chiền tụng kinh niệm Phật. Bất kể giấc mơ của tôi là thật hay giả, chắc chắn sẽ khiến Thẩm Mục Bạch d.a.o động phần nào.

 

8.

Nhưng mà, kẻ dễ dàng thỏa hiệp thì đã không phải là tên phản diện rồi. Ánh mắt đầy áp bức của Thẩm Mục Bạch vẫn luôn dừng lại trên người tôi.

"Ngôn Nhất vừa mới trưởng thành, sao có thể làm em rể của cô được?"

"Mười tám tuổi thì đã sao, ngày xưa có thể làm cha người ta rồi, cùng lắm thì tôi chờ thêm mấy năm."

"Cô không giống những kẻ ngu xuẩn tầm thường kia, chê nó xấu xí?"

"Thẩm Ngôn Nhất đúng là gầy đến mức chỉ còn bộ xương."

Nói trước khi tên cuồng cháu trai kia nhíu mày, tôi vội vàng bổ sung:

"Nhưng tôi sẽ dùng thực đơn độc môn để vỗ béo cậu ấy, để cậu ấy hiểu rằng đời người còn nhiều món ngon hơn thế, cá kho thịt kho còn có chân gà; anh hùng không hỏi xuất xứ, cơm canh không hỏi cân nặng; ngày ngày có ăn, đêm đêm mới béo tốt."

"Đừng có mà ba hoa, tôi nhìn người chuẩn lắm."

"Chờ khi nào Tiểu Ngôn béo lên, chắc chắn sẽ đẹp trai ngời ngời, làm idol cũng được."

Thấy tôi kiên trì như vậy, Thẩm Mục Bạch nhíu mày.

Tôi coi như liều mạng. Nhưng trong lòng lại đang đánh cược. Cháu trai lớn thích ăn đồ tôi nấu, chú út sao nỡ lòng nào ném tôi cho cá ăn.

Thẩm Ngôn Nhất đi ra, nhìn thấy cảnh tượng căng thẳng. Cậu ta dùng thân hình gầy như cây sậy chắn trước mặt tôi.

"Chú nhỏ, chú muốn làm gì chị Tiểu Vũ?"

"Tiểu Vũ?"

Để kéo gần khoảng cách, tôi để Thẩm Ngôn Nhất gọi tên tôi, đẩy Thẩm Mục Bạch vào hàng ngũ các chú lớn tuổi, khiến hắn nảy sinh cảm giác nguy cơ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-dung-my-thuc-cong-luoc-ong-trum-xa-hoi-den/chuong-7-10.html.]

9.

Tối hôm đó, tôi bị đuổi khỏi biệt thự. Lý do là vết thương đã lành.

Thẩm Mục Bạch mặc áo sơ mi đen trang nghiêm, giọng điệu lạnh lùng:

"Tôi chuyển một triệu vào thẻ cho cô, cảm ơn cô đã cứu Ngôn Nhất."

Nhiều tiền thế.

Tôi chớp chớp mắt, dùng giọng điệu đáng thương cầu xin:

"Không thể ở lại thêm một đêm sao?"

"Trời có xanh thì trời cũng già, đạo lý ở đời là ăn đồ nướng."

"Tiểu Ngôn thích ăn nhất."

"Cút!"

Tôi cố gắng túm lấy tay hắn. Thẩm Mục Bạch như bị thứ gì đó bỏng tay, hất tay tôi ra. Lời nói khó nghe, động tác cũng khó coi. Nhưng tôi đã thành công lên chiếc xe chống đạn riêng của hắn, cùng tài xế trở về căn nhà thuê.

 

10.

Tôi cố ý đăng một bài viết lên vòng kết bạn.

"Muốn đến quán ăn của ông Hai ăn cá diêu hồng sốt đậu phụ."

Kèm theo dòng trạng thái:

"Tối qua lại mơ thấy em gái."

Thẩm Ngôn Nhất hào hứng bình luận:

"Chị Tiểu Vũ, em đi cùng chị."

"Được đó!"

Một hình đại diện đen sì, lạnh lùng like bài viết.

Là cảnh cáo!!!

Tôi mím môi.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cá đã cắn câu.

Lần trước sau khi nghe tôi bịa chuyện báo mộng, Thẩm Mục Bạch đã thêm WeChat của tôi. Lần này có ý tứ "Trẫm đã xem", chính là có hiệu quả này.

Quán cá diêu hồng sốt đậu phụ nằm gần bờ sông. Ông Hai đã lớn tuổi, quán ăn của ông mở một ngày, nghỉ một ngày. Ban ngày rất ít khách. Chuẩn bị gọi món, tôi suýt nữa thì hét lên.

Nữ chính Lương Du Du với chiếc váy hồng phấn, đôi mắt long lanh như sao xuất hiện.

Cô ta sẽ không muốn ở lại ăn cơm chứ?

Toang rồi!!!

Bị Thẩm Ngôn Nhất phát hiện, kích hoạt cốt truyện gốc thì phải làm sao?

Tôi giả vờ đau bụng, kéo cậu ta đi ra ngoài. 

Nam chính u ám cưỡi mô tô lao vút qua. Cháu trai ba tuổi của ông Hai đang chơi ở ven sông, giật mình rơi xuống nước.

Nam chính làm ngơ. Trong mắt chỉ có nữ chính đang đứng chờ dưới tấm biển hiệu cá diêu hồng sốt đậu phụ.

Cô ta ôm eo hắn, cùng tiếng gầm rú của động cơ rời đi.

Trong sách, nam chính là kẻ lạnh lùng, ít nói, bá đạo, nữ chính nhỏ hơn hắn mười tuổi, là một fan cuồng của hắn.

Chủ đề xuyên suốt bộ truyện là nữ chính vì muốn giúp nam chính gây dựng sự nghiệp, không tiếc hi sinh bản thân để dụ dỗ Thẩm Ngôn Nhất, khiến chú của cậu ta mắc sai lầm, thu phục địa bàn của Thẩm Mục Bạch.

Sau này đánh nhau thế nào thì tôi không quan tâm. Nhưng mà ném trẻ con xuống nước, cứ thế mà bỏ đi à. Tôi chỉ muốn mắng nam nữ chính vô đạo đức.

Chuẩn bị nhảy xuống cứu người, Thẩm Ngôn Nhất đã nhanh chân nhảy xuống sông trước. Cậu ta cố hết sức đẩy đứa bé vào bờ, rất nhanh sau đó đã kiệt sức.

Ông Hai run rẩy chạy ra, thấy tôi vớt đứa bé lên bờ, liên tục cảm ơn.

Nhưng phía bên kia, Thẩm Ngôn Nhất sắp chìm nghỉm rồi. Tôi không kịp suy nghĩ nhiều, liền lao đầu xuống nước.

Nước sông sau cơn mưa hơi xiết. May mà là người lao động chân chính, tôi bê chảo sắt ba mươi cân còn được. Mượn dòng nước, tôi kéo cậu ta vào bờ. Sau đó, ông Hai giúp đỡ đưa Thẩm Ngôn Nhất lên giường.

Loading...