Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-08-29 10:25:12
Lượt xem: 169

"Lý Nhiễm?"

 

"Lý Bích Ngọc?"

 

Sau khi gọi tên của đối phương, đều bắt đầu cười rộ lên, Lý Bích Ngọc là bạn thân cấp 3 của cô, bên cạnh Lý Bích Ngọc đứng một người, Lý Nhiễm có chút quen mặt, cô rời khỏi nhà tám năm, ngày thường ngẫu nhiên về nhà cũng không nhất định nhìn thấy, cho nên chợt thấy đương nhiên sẽ không mấy quen biết.

 

"Lý Nhiễm, tớ là Lý Mạn Mạn đây, là bạn cùng lớp cấp 3 của cậu!"

 

Kỳ thật Lý Nhiễm không nhớ tới, nhưng vẫn gật gật đầu. Trấn Xuân Hạ ngày xưa là Lý thôn, ngoại trừ một ít người lạ gia nhập vào, thì cơ bản đều mang họ Lý, những bạn học của cô cũng mang họ này.

 

Tính cách Lý Mạn Mạn tự quen thuộc, cô ta lôi kéo cánh tay Lý Nhiễm: "Thật là cậu à, tớ và Bích Ngọc nhìn thấy cậu ở trên xe bus ở trấn trên, càng nhìn càng thấy giống là cậu. Vừa xuống xe bọn tớ lập tức đến nhà cậu."

 

Lý Nhiễm cười cười, cô nhớ rõ nhà của Lý Bích Ngọc ở trấn phía Tây, xe bus còn xuống sớm hơn chỗ Lý Nhiễm một trạm.

 

Cô gật đầu: "Gần đây không có chuyện gì, về nhà ở mấy ngày."

 

Lý Mạn Mạn vừa nói chuyện, vừa nhìn vào trong: "Chỉ có một mình cậu về?"

 

Lý Nhiễm gật đầu: "Bằng không thì sao?"

 

"Chồng cậu đâu?"

 

Nói xong Lý Bích Ngọc hung hăng kéo cô ta một chút, ý bảo cô ta câm miệng.

 

Kỳ thật giấu cũng giấu không được, trấn Xuân Hạ tổng cộng chỉ có mấy trăm dân cư thế này, đều là thân thích, năm đó khi Lý Nhiễm đến Hạ gia, cơ hồ là câu chuyện phiếm trên bàn ăn của các hộ gia đình trong trấn.

 

Mọi người đều nói con gái của Lý hội trưởng sau này phải gả đến trong thành, làm người thành phố.

 

Năm đó ba chữ "người thành phố" này còn là một danh từ rất cao quý giàu sang, thậm chí có lần có người ở trấn trên đến vây xem nữa.

 

Lý Bích Ngọc có chút xấu hổ: "Mạn Mạn không phải cố ý hỏi. Chủ yếu là do năm đó cậu đi quá oanh động."

 

Cũng đúng, năm đó cô đi náo nhiệt bao nhiêu, thì bây giờ trở về có bấy nhiêu quạnh quẽ.

 

Năm đó, khi ông nội Hạ dẫn Hạ Nam Phương đến đón cô phô trương cực lớn, đầu tiên là ở trấn trên mời tiệc hơn 50 bàn, nhận Lý Nhiễm là phu nhân tương lai của Hạ gia, hút mấy trăm điếu thuốc, uống rượu, báo đáp công ơn nuôi dưỡng Lý Nhiễm ở nơi này.

 

Hạ gia vốn dĩ rộng rãi, ra tay càng là không bình thường, mấy chục vạn t.h.u.ố.c lá và rượu với tiệc, trực tiếp đổi mới nhận thức đối với kẻ có tiền của người trấn trên.

 

Trong đó cũng có nói mát, nói cô là một tiểu nha đầu ở thâm sơn cùng cốc, đột nhiên gả cho người có tiền, có ngày tháng yên lành mới là lạ.

 

Nào biết, lời đó lại thành hiện thật, hiện giờ một mình cô về nhà, cũng chỉ mang theo có một valy hành lý.

 

Lý Nhiễm cười cười: "Anh ấy không trở về."

 

Lý Mạn Mạn ý nghĩa sâu xa mà ồ một tiếng, Lý Nhiễm vốn định ôn chuyện với Lý Bích Ngọc, nhưng Lý Mạn Mạn này thật sự không có lòng tốt gì, cô cũng không có gì muốn nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-153.html.]

 

Lý Bích Ngọc thấy Lý Mạn Mạn nói chuyện mạo phạm, cũng ngại ở lại: "Chúng tớ đi trước, lần sau lại đến tìm cậu chơi."

 

Lý Mạn Mạn kéo cửa không đi, cô ta quay đầu hỏi Lý Nhiễm: "Cuối tuần họp lớp cấp ba của chúng ta, cậu đến không?"

 

Ba năm cấp ba của Lý Nhiễm đều chung một đám bạn học, chưa từng phân ban, tình cảm năm đó đúng là không tồi.

 

Cô cười cười gật đầu: "Được, đến lúc đó các cậu đến tìm tớ trước là được."

 

Lý Mạn Mạn vốn dĩ muốn add WeChat cùng điện thoại của Lý Nhiễm, Lý Bích Ngọc thấy nụ cười của Lý Nhiễm đã rất phai nhạt, vội vàng lôi Lý Mạn Mạn đi: "Đến lúc đó bọn tớ tới tìm cậu."

 

Trên đường trở về, Lý Bích Ngọc cúi đầu nghĩ chuyện về Lý Nhiễm, cô là bạn thân của Lý Nhiễm hồi cấp 3, tuy rằng nhiều năm không liên lạc, nhưng trong lòng quan tâm Lý Nhiễm là thật sự.

 

"Không biết Lý Nhiễm đột nhiên trở về là bởi vì cái gì."

 

Lý Mạn Man a một tiếng nói mát: "Bị đá, không chịu đựng được kẻ có tiền chứ gì."

 

Lý Bích Ngọc tức giận: "Cậu đừng nói bậy, cậu ấy là bạn của chúng ta."

 

Lý Mạn Mạn lè lưỡi, trong ánh mắt đều là ghen ghét: "Ai xem nó là bạn chứ, nó đã sớm không phải là người cùng một đường với chúng ta."

 

"Vậy cậu cũng không thể tùy tiện nói người ta bị đá thế chứ."

 

Lý Mạn Mạn híp đôi mắt một mí lộ ra đắc ý dào dạt: "Tớ cũng không phải nói bậy. Cậu nghĩ đi, bạn của mình 26 tuổi ai mà chưa kết hôn, có người còn muốn sinh đứa thứ hai rồi kia kìa. Còn Lý Nhiễm thì sao? 18 tuổi đã đến Hạ gia, vậy mà đến năm 26 tuổi vẫn chưa kết hôn, cậu biết đại biểu cho cái gì không?"

 

"Cái gì?"

 

"Đại biểu người có tiền căn bản là không muốn kết hôn với nó, thấy nó xinh đẹp, chơi chơi mà thôi."

 

Khi nói đến hai chữ xinh đẹp, ngữ khí phá lệ chế nhạo.

 

"Nói không chừng chỉ là về thăm nhà, cậu đừng nghĩ nhiều."

 

Lý Mạn Mạn thấp giọng: "Tớ nghe nói, khoảng thời gian trước ba của nó có đến chỗ của nó. Trước khi đi ông ta nói với người ta là đi tham dự tiệc đính hôn của con gái, kết quả về rồi không nói một câu nào cả. Đừng nói kẹo mừng, ngay cả một nụ cười cũng không có. Thế thì có gì mà phải nghĩ nữa, chắc chắn là bị người ta vứt bỏ rồi."

 

Lý Mạn Mạn vừa hưng phấn nói, vừa nhắn tin vào nhóm chat cấp ba về chuyện của Lý Nhiễm, tất tần tật mọi chuyện đều nói hết.

 

[Về thật rồi sao?]

 

[Bây giờ cậu ấy có phải rất khí chất, rất có tiền, vừa nhìn là thấy không giống với chúng ta không?]

 

[Nó đi xe gì về thế?]

 

[Đến khi nào gặp lại, tớ phải ôm đùi bạn học cũ mới được!]

 

Lý Mạn Mạn nhắn: [Nó căn bản là không kết hôn.]

Loading...