Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:17:47
Lượt xem: 149
Buổi họp lớp được mọi người quyết định vào tối chủ nhật, địa chỉ là ở khách sạn bậc nhất trong huyện thành trấn Xuân Hạ.
Lý Mạn Mạn vừa mới kết bạn WeChat với Lý Nhiễm, chỉ mới có hơn mười phút, điện thoại của cô ở trên bàn đã không ngừng chấn động, cô chỉ liếc mắt một cái rồi không để ý đến nữa.
Tiếp tục chuyên tâm vẽ tranh.
Lý Nhiễm bị Lý Mạn Mạn thêm vào trong nhóm chat của lớp, đám người trong nhóm sôi nổi rôm rả. Đại đa số mọi người đều rất nhiệt tình, gửi vẻ mặt đáng yêu tỏ vẻ hoan nghênh, cũng có người tiến vào ồn ào muốn cô phát bao lì xì.
Lý Nhiễm bị tiếng điện thoại bên cạnh chấn động đến làm cho tâm phiền ý loạn, cô bỏ bút vẽ xuống, cầm lấy điện thoại ngồi xuống ghế mây.
Vừa mới mở điện thoại ra trên đó lập tức có hơn 99+ cái thông báo, mở WeChat ra, mặt trực tiếp đen.
Ngày đó khi Lý Mạn Mạn nhìn thấy Lý Nhiễm, sau khi trở về cô ta năn nỉ Lý Bích Ngọc đưa danh thiếp WeChat của cô cho cô ta, Lý Bích Ngọc chịu không được sự cầu xin của Lý Mạn Mạn vì thế đã đưa cho cô ta.
Lý Mạn Mạn gửi lời mời kết bạn, lại không ghi chú tên họ, nhưng Lý Nhiễm thấy dù sao cũng là bạn cũ, cho nên chấp nhận lời mời.
Không nghĩ đến, Lý Mạn Mạn lại không thèm nói bất cứ câu gì đã kéo cô vào trong nhóm chat của bạn học.
Lý Nhiễm không vui, không phải bởi vì cô không muốn lui đến với những người này. Khi còn cấp 3, tuy cô vẫn học văn hóa bình thường, nhưng học nghệ thuật nhiều hơn cả. Đặc biệt là lớp 11 và 12, có một phần ba thời gian đều không ở trường học.
Tình cảm của đám bạn cấp 3 tuy rất tốt, nhưng lại không bao gồm cô vào trong đó. Ngoại trừ cô hơi thân với Lý Bích Ngọc hơn một chút ra thì khá lạnh nhạt với những người bạn khác.
Bị người ta không thể hiểu được mà kéo vào trong nhóm chat, Lý Nhiễm lại không thể nào thoát ra không nói một lời được, đành phải làm lơ nó. Kết quả vừa mới ẩn nhóm chat đi, lại bị thường xuyên @ nhắc tên, vừa mới mở ra đã phát hiện một đám ồn ào muốn phát bao lì xì.
[@LýNhiễm, ra ngoài nhiều năm vậy rồi mới về, cuối cùng bây giờ cũng tìm được công việc tốt rồi. Chúc mừng!]
[Hôm nay trong nhóm chat chúng ta tới nhân vật lớn, tớ sẽ phát bao lì xì, vui vẻ, vui vẻ đi!]
[@LýNhiễm, người đẹp chuẩn bị tốt nha! Đoạt bao lì xì là được!]
[@Lớp trưởng, lớp trưởng, cậu tới trước!]
[Gấp cái gì chứ, mọi người đừng có cướp phát bao lì xì, người có tiền còn chưa nói gì đâu.]
Lý Nhiễm vừa vào đã thấy mấy chữ "bao lì xì", "người có tiền còn chưa nói gì đâu" này, cũng lười lướt lên những tin nhắn phía trước, trực tiếp gửi 500 trăm tệ vào bao lì xì gửi vào trong nhóm.
Hai mươi bao lì xì, mới qua bốn năm giây đã bị đoạt xong hết rồi, người may mắn đoạt được bao lì xì khoảng 100 tệ, mặt mày hớn hở mà gửi vài biểu tình "cảm ơn bà chủ".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-157.html.]
[Không hổ là người có tiền, ra tay hào phóng!]
[Đoạt tiền ngày mai mua đồ ăn, thật thỏa mãn!]
[Bạn học cũ, cậu cũng quá không phúc hậu, phát bao lì xì cũng không nói trước một tiếng.]
[Đúng nha, sao phát bao lì mà không nói một tiếng nào, cảm giác bản thân mình bỏ lỡ một trăm triệu.]
[Lại đến một cái ~ lại đến một cái~]
Trong nhóm chat mỗi người đều đang ồn ào [Bà chủ lại đến một cái, lại đến một cái] ồn ào náo nhiệt.
Lý Nhiễm bình tĩnh tắt điện thoại, còn đến một cái? Thật đúng là chịu bọn họ luôn!
Lý Nhiễm vẫn không lên tiếng, bạn học cướp được bao lì xì cũng không ai hát đệm, người không cướp được thì nói vài câu bực tức thì trong nhóm chat cũng dần dần an tĩnh lại.
Rất nhanh đã đến buổi sáng chủ nhật, giữa trưa cha Lý hẹn mấy anh em tốt đến nhà ăn cơm, Lý Nhiễm khó có được làm cha cô vui vẻ một phen, vì thế đề nghị đến nhà mình ăn, cô sẽ tự mình vào bếp.
Bạn của cha Lý đều là những chú bác nhìn Lý Nhiễm lớn lên từ nhỏ, sôi nổi khen ngợi: "Lão Lý, con gái tự mình xuống bếp nấu cơm cho ông, thật là có phúc, hôm nay mấy người bọn tôi đến làm phiền một lần, Lý Nhiễm con cũng đừng tức giận."
Lý Nhiễm cười cười: "Không đâu ạ."
Mấy ông bạn già đi ra ngoài câu cá, một mình Lý Nhiễm ở nhà dọn bữa cơm trưa.
Giữa trưa, một bàn cơm phong phú được dọn ra bàn, mấy chú bác khen cô không dứt miệng. Không khí rất tốt, trong lòng cha Lý cũng rất vui vẻ.
Cô kính rượu với chú bác xong, cúi đầu ăn cơm, một bàn đồ ăn phong phú này cũng có vẻ vô cùng đầm ấm.
Trò chuyện rồi trò chuyện, không biết từ khi nào đề tài đã chuyển đến trên người cô.
"Lý Nhiễm, năm nay con cũng đã 26 tuổi rồi đúng không?"
Sinh nhật cô vào tháng 10, chưa đủ 26 tuổi: "Còn mấy tháng nữa ạ."
"Cũng không còn nhỏ nữa, nên giải quyết chung thân đại sự rồi, Manh Manh nhà chú cũng lớn như con, năm trước cũng đã kết hôn rồi."
Lý Nhiễm cười cười: "Dạ, thế thì tốt quá."