Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 172
Cập nhật lúc: 2024-09-01 21:29:42
Lượt xem: 154
Người nọ? Ai? Lý Nhiễm không hiểu Ôn Trường Ninh đang nói gì.
Ôn Trường Ninh chưa sẵn sàng để cho Lý Nhiễm biết thân phận của mình, vì thế kịp thời im lặng, không nói thêm gì nữa.
Lý Nhiễm không để ý đến Ôn Trường Ninh kỳ lạ, cô pha cho Ôn Trường Ninh một tách cà phê: "Cậu tham quan tự nhiên đi."
Ôn Trường Ninh không tùy tiện đi loạn, gia giáo của cô không cho phép cô ở nhà người khác làm hành động vô lý này được, Lý Nhiễm vừa quay đầu đã nhìn thấy cô ngồi ngay ngắn trên sofa.
Sofa thẳng tinh tơm cũng không so được với dáng vẻ đoan trang, cao quý ngồi thẳng tắp của Ôn Trường Ninh.
Lý Nhiễm đưa cà phê cho Ôn Trường Ninh: "Cậu thả lỏng một tí đi, ở đây là trong nhà không phải bên ngoài đâu."
Ôn Trường Ninh uống một ngụm cà phê, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ: "Tôi rất thả lỏng."
Lý Nhiễm gật đầu, được rồi, cô vẫn luôn cho rằng thả lỏng là nằm liệt xuống luôn.
Cà phê pha có chút quá tay, khẩu vị cũng rất bình thường, Ôn Trường Ninh chỉ uống một ngụm rồi đặt sang một bên, Ôn Trường Ninh nhìn Lý Nhiễm không giống mình đang nằm lười ở trên sofa: "Cậu nằm như thế không tốt cho xương."
Tư thế của Lý Nhiễm có thể nói giống như con cá khô, so sánh với dáng ngồi của Ôn Trường Ninh thì khá là tùy tiện.
Lý Nhiễm ngồi dậy, chống cằm, tò mò hỏi: "Cậu vẫn luôn là bộ dạng này sao?"
"Bộ dạng gì?"
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ, cô cảm thấy Ôn Trường Ninh rất tốt, nhưng có chút cứng ngắc, tạo cho người ta có cảm giác xa cách: "Chính là thế này."
Cô học dáng ngồi của Ôn Trường Ninh một chút.
Ôn Trường Ninh gật đầu: "Ừ, từ lúc nhỏ đã thế rồi."
Lý Nhiễm tự nhiên cảm thấy có chút tiếc nuối: "Cậu có thể hoàn toàn thả lỏng mà, không cần ngồi thẳng như vậy."
Ôn Trường Ninh hoang mang: "Thả lỏng như thế nào?"
Lý Nhiễm đứng lên, đi đến trước mặt Ôn Trường Ninh: "Trước hết cậu cởi áo khoác ra, với cởi giày nữa."
Tuy rằng không biết Lý Nhiễm muốn làm gì, nhưng Ôn Trường Ninh vẫn làm theo.
Sau đó, Lý Nhiễm ngã ngồi xuống sofa: "Cậu cũng dựa thử đi, giống như tớ nè."
Hành vi không tử tế, không có chút lễ nghi như thế, từ trước đến nay Ôn Trường Ninh chưa từng làm qua, theo bản năng từ chối: "Không cần."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-172.html.]
Lý Nhiễm nắm lấy váy dài của Ôn Trường Ninh: "Đừng đi mà, cậu cứ thử xem sao."
Vẻ mặt của tiểu tỷ tỷ Ôn Trường Ninh đầy cự tuyệt: "Đây là bộ dạng gì!"
"Cậu cứ nằm một chút đi mà? Chỉ một chút thôi."
Ôn Trường Ninh chịu không được Lý Nhiễm năn nỉ, lạnh mặt: "Chỉ một chút."
Ôn Trường Ninh cứng đờ nằm trên sofa, tay chân khép lại, tư thế quy quy củ củ.
Rất nhanh Ôn Trường Ninh đã nhận ra có chỗ không giống, sofa thật sự rất mềm, chỉ cần nằm trên đó là cơ thể hoàn toàn được bao bọc lại.
Ôn Trường Ninh không tự giác mà thả lỏng người, như là đang nằm trên đám mây, mỗi một chỗ xương khớp trong cơ thể đều được sofa mềm nhẹ bao bọc lấy, đè lại những phiền não trong lòng, những điều chán nản đều được trấn an, chậm rãi bình ổn.
Lý Nhiễm nằm ở bên cạnh Ôn Trường Ninh: "Tớ không lừa cậu chứ."
"Ừ."
Mỗi lần Lý Nhiễm nhìn Ôn Trường Ninh thì cứ luôn nghĩ đến Hạ Nam Phương, anh cũng giống thế, có khi quật cường đến nỗi làm người khác không có cách nào thuyết phục được, nhưng mỗi lần bị vả mặt thì đều nghiêm túc tự nhiên mà hưởng thụ.
Ôn Trường Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận sự thả lỏng và yên bình khó có được này.
"Lý Nhiễm, vì sao cậu đi du học?"
Lý Nhiễm nghĩ nghĩ: "Lúc trước vì người khác lãng phí thời gian của bản thân quá nhiều, nên giờ tớ muốn làm một ít chuyện mình thích, cứ thế rồi đi du học luôn. Vậy còn cậu?"
Ôn Trường Ninh: "Vì không muốn kết hôn."
"Hả? Có người ép cậu kết hôn sao?"
"Ừ, bọn họ muốn tôi kết hôn với một người đàn ông không hề quen biết."
Lý Nhiễm khó có thể tin, thế mà còn có loại chuyện này nữa: "Chẳng lẽ là cái loại viết trong tiểu thuyết đó ư... vì lợi ích của gia tộc, để hai người không quen biết kết hôn với nhau?"
Ôn Trường Ninh gật gật đầu, giọng nói như đang tự giễu: "Thật buồn cười đúng không? Nhưng tôi không có sự lựa chọn."
Lý Nhiễm đột nhiên cảm thấy Ôn Trường Ninh thật đáng thương, nếu một người ngay cả người mình thích đều không thể lựa chọn, vậy thì nửa đời sau của họ không còn có ý nghĩa gì nữa.
Ôn Trường Ninh bộc bạch: "Từ lâu tôi đã biết bản thân không thể nào tự chọn chồng tương lai cho mình, chỉ cần tôi họ Ôn thì đó là vận mệnh tôi không thể nào đấu tranh được."
"Cậu thỏa hiệp sao?"
"Ừ, sau khi tốt nghiệp về nước thì tôi phải gả cho anh ta rồi."