Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-09-05 13:02:18
Lượt xem: 147
"Ừ."
Lý Nhiễm nghe thấy ngữ khí bình thường chẳng sao hết này của anh, lập tức tức giận: "Mới vừa phẫu thuật xong anh đã uống rượu, không muốn sống nữa có phải không?"
Cô quả thật bị chọc tức đến đỏ cả mặt, hận không thể bổ não của anh ra xem thử bên trong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Đây là chuyện mà người bình thường có thể làm sao?
Hạ Nam Phương thấy cô giận thành như vậy, cuối cùng cũng nghiêm túc lại, vỗ mép giường: "Em ngồi lại đây."
Cô giận không muốn dựa gần anh, ngồi ở trên sofa ở dưới giường, khoanh tay: "Cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Anh phân tích lợi và hại trong đó cho cô nghe: "Nhiễm Nhiễm, em cảm thấy anh có sợ những người đó không?"
Lý Nhiễm biết anh đang nói ai, những con sói đói vờn quanh Hạ gia không buông đó, bọn họ đói khát đã lâu, chỉ cần Hạ gia có một chút khe hở, bọn họ sẽ giống như chó đói tranh giành miếng thịt, gắt gao nhìn chằm chằm không bỏ, dù có thịt nát xương tan thì họ cũng liều mình muốn ngoạm lấy một tiếng thịt của Hạ gia.
Lý Nhiễm nghĩ nhĩ, chỉ một ít con sói thì Hạ Nam Phương hẳn là không sợ, nhưng ngày mai đến rất nhiều con sói, khó nói lắm.
"Anh không sợ bây giờ bọn họ cấu kết cùng nhau cấu xé Hạ gia?"
Hạ Nam Phương gật đầu, sau lại lắc đầu: "Bọn họ không dễ dàng cấu kết với nhau được. Bên trong bọn họ có một ít người gió chiều nào theo chiều nấy, chỗ nào có lợi bọn họ sẽ nghe theo."
Nói xong, Hạ Nam Phương lại nói thêm: "Khi Hạ gia còn hưng thịnh, bọn họ cúi đầu xưng thần, nhưng một khi Hạ gia có xu thế suy sụp, hoặc xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ lập tức sẽ thay đổi sắc mặt, trở thành kẻ thù tàn nhẫn nhất."
"Cho nên, chuyện ngày mai anh phải làm là trấn an những người chưa quyết định được, cho bọn họ có cảm giác anh còn vẫn còn khỏe mạnh, Hạ gia cũng có quan hệ rất tốt. Đúng không?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Thông minh."
Lúc trước anh rất ít khi nói cho Lý Nhiễm những chuyện này, dù sao thì từ xưa giờ cũng chưa bao giờ xảy ra loại chuyện như ngày hôm nay, anh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình làm bằng sắt, tuổi trẻ, tinh lực tràn đầy, cho dù có đồng vu quy tận chiến đấu hết mình với những kẻ đó thì anh vẫn là người cười đến cuối cùng.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình sẽ có một ngày ngã xuống, sẽ cần người khác đến trợ giúp.
Anh cảm kích Lý Nhiễm không so đo hiềm khích trước đây mà giúp anh, đây cũng là nguyên nhân anh giải thích cho cô nghe.
Lý Nhiễm trầm mặc, cô biết mối liên quan lợi hại trong đó, Hạ Nam Phương phẫu thật cùng với cảm mạo hoàn toàn không giống nhau, nếu giống như lời bác sĩ nói, anh sẽ nửa tháng không thể xuống giường, mà ông nội Hạ lại ở trong giai đoạn này...
Cho dù thời gian chỉ có 15 ngày, thì tình cảnh Hạ gia cũng có thể thay đổi thất thường.
Một khi vô ý, thì sẽ rơi vào hoàn cảnh nguy cơ tứ phía, cho nên anh mới nói cần phải xây dựng ra hình ảnh anh không có chuyện gì, không thể có chút nào giả dối được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-194.html.]
"Không còn cách nào khác sao? Nơi anh phẫu thuật là dạ dày của anh, không phải ở chỗ khác."
Ánh mắt kiên định của Hạ Nam Phương nói cho cô biết rằng anh thật sự không có biện pháp nào khác.
Y tá ở bên ngoài gõ cửa, cách cánh cửa gọi Lý Nhiễm: "Hạ phu nhân. Nước giảm nhiệt của người bệnh còn cần không ạ?"
Lý Nhiễm ra ngoài nói vài câu với y tá. Sau khi quay lại, mắt cô tỏa sáng: "Tôi biết giải quyết như thế nào rồi."
Hạ Nam Phương giương mắt nhìn cô: "Ừ?"
"Ngày mai tôi cùng anh tham dự, lấy thân phận... vợ của anh. Như vậy chuyện tôi có thể thay anh uống rượu chính là chuyện thuận ý thành chương."
Hạ Nam Phương bất ngờ khi cô nói ra những lời này, trong lòng bị chấn động rất lâu không nói được câu nào.
Ánh mắt cô sáng như sao trời, mang theo chờ mong hỏi: "Thế nào?"
Một giây tỉnh ngộ này muộn tới rất nhiều năm, anh nhớ đến lúc trước ông nội ân cần dạy bảo anh một câu: "Lý Nhiễm con bé thật tâm với con, con vĩnh viễn đừng phụ lòng con bé."
Trước kia anh cảm thấy những lời này quá mức dễ hiểu, Lý Nhiễm thật tâm với anh, anh cũng thật tâm với cô mà, nhưng ông nội lại nói như cô yêu anh sâu đậm hơn anh nghĩ.
Bây giờ anh nhớ lại câu nói đó, cặp mắt kia của ông nội thấy thấu quá nhiều.
Năm đó anh không bỏ trong lòng những lời đó, hiện tại một chữ đều thành sấm.
"Lý Nhiễm con bé thật tâm với con, con vĩnh viễn đừng phụ lòng nó."
"Nếu con làm con bé đau lòng, thì cuối cùng người đau nhất định chính là con."
"Nếu có một ngày, con bé thật sự rời đi, con sẽ hối hận."
Những câu nói này Hạ Nam Phương hiểu ra thì đã muộn. Mất rất nhiều thời gian, đi rất nhiều đường vòng. May mắn thay, bây giờ vẫn còn có cơ hội.
"Nhiễm Nhiễm."
"Ừ?"
"Cảm ơn em."
Lý Nhiễm không nói chuyện, cô ngồi trên sofa che giấu ánh mắt của mình, tựa như có chút đau lòng: "Thật sự thì trước kia tôi vì anh mà càng làm nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên anh cám ơn tôi."