Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:20:16
Lượt xem: 1,137
Từ nhỏ thân thể của Hứa Minh Nguyệt đã không tốt, lúc nào cũng phải cần tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Hứa Minh Lãng không thể tưởng tượng được Lý Nhiễm sẽ dám nói ra những lời như thế, biểu cảm trên mặt sửng sốt một chút, sau đó vẻ mặt của anh ta đóng băng, và rồi một cơn giận dữ khủng khϊếp tập trung trên khuôn mặt buồn bã.
Anh ta biến ba bước thành một bước bước lên bậc thang, nắm chặt lấy cổ áo của Lý Nhiễm, kéo người lại gần.
Bọn người này từ trước đến giờ luôn tự cho mình là siêu phàm, chưa bao giờ tôn trọng Lý Nhiễm... vì vậy, khi Hứa Minh Lãng hùng hổ đi lên chuẩn bị đánh cô, không ai tiến lên ngăn cản anh ta, kể cả quản gia đứng bên cạnh.
Lý Nhiễm nhanh chóng quay đầu đi, nhưng cũng không thể tránh khỏi cái tát.
"Lý Nhiễm, mày thật sự xem bản thân mình giống phượng hoàng à, nếu không phải mày mặt dày mày dạn ăn vạ ở Hạ gia, anh Nam sẽ có thể có nhà mà không thể trở về?"
Thật vậy, trong nửa năm qua Hạ Nam Phương chưa từng quay lại Trung Quốc.
Nếu muốn truy cứu những nguyên nhân sâu xa hơn, có lẽ bởi vì cô, nên anh mới không muốn trở về nhà.
Hứa Minh Lãng có vóc dáng cao lớn, oai phong. Một cái tát kia đánh rất tàn nhẫn, Lý Nhiễm rất đau đớn, trong lòng lại suy nghĩ nếu Hạ Nam Phương dành cho cô một chút tôn trọng, hôm nay anh ta cũng sẽ không dám đánh cô.
Lý Nhiễm cũng không có khóc, cô nghiêng đầu nhìn Hứa Minh Lãng gằn từng chữ: "Cái tát này... tôi sẽ nhớ kĩ."
Hứa Minh Lãng cau mày, giọng nói của anh ta thậm chí càng thêm khinh bỉ: "Rời khỏi Hạ gia rồi, mày chả là cái thá gì cả. Nhớ kĩ, thì sao?"
Dứt lời, lại tiếp tục khıêυ khích nói: "Có bản lĩnh dọn ra ngoài, thì đừng bao giờ chuyển trở lại!"
Lý Nhiễm gắt gao nắm chặt bàn tay, móng tay đ.â.m thật sâu vào da thịt của lòng bàn tay trơn nhẵn, kích thích cô càng thêm tỉnh táo.
Cô biết, hiện tại cô không thể làm gì được ai.
Cô chỉ cần biết rõ rằng Hạ Nam Phương không yêu cô.
Hạ Nam Phương không yêu cô, cho nên cô rời khỏi Hạ gia, chẳng khác nào ra đi với hai bàn tay trắng.
Nhóm người này vẫn luôn cho rằng cô là một con chó, ngay cả khi cô ăn vạ ở Hạ gia vẫn luôn vẫy đuôi, nên hôm nay cô không hề luyến tiếc mà rời đi.
Cái tát này của Hứa Minh Lãng giống như đánh thức cô thức dậy, cũng giúp cô buông bỏ một chút gì đó còn vương vấn trong lòng.
Cũng may xe mà Lý Nhiễm gọi đến kịp lúc. Sau khi nhận được điện thoại, cô hướng dẫn tài xế lái xe vào trong.
Lúc đi, cô cũng không quay đầu liếc mắt một cái nhìn lại nơi mình đã ở trong suốt tám năm, bước đi vô cùng dứt khoát.
Sau khi thấy cô rời đi, quản gia lập tức vào nhà báo cáo với Hạ phu nhân: "Lý tiểu thư đi rồi."
Hạ phu nhân vẫn từ tốn lật trang tiếp theo của cuốn tạp chí thời trang nói: "Đi thì đi thôi."
Quản gia có điều lo lắng: "Nhưng thiếu gia cũng sắp về nước, nếu đến lúc đó thiếu gia không thấy Lý Nhiễm..."
Hạ phu nhân cũng không quá quan tâm đến chuyện này, cắt ngang lời nói của quản gia: "Yên tâm, nó sẽ trở về."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-2.html.]
Giọng điệu vô cùng chán ghét: "Nó đã chịu đựng tám năm, sao có thể nói đi là đi."
____
Trên chiếc xe đang chạy, tài xế hỏi cô có phải địa chỉ không chính xác không. Nhưng hỏi hai câu lại không thấy cô trả lời, tài xế nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, chỉ thấy vị khách ngồi phía sau nước mắt lăn đầy má.
Chiếc xe lăn bánh vững vàng, rất nhanh đã đến trước cửa chung cư mà cô đã thuê.
Rời khỏi Hạ Nam Phương, không phải là quyết định nhất thời nổi hứng của Lý Nhiễm, cô đã suy nghĩ về nó trong ba tháng, cuối cùng quyết định chấm dứt đoạn tình yêu say đắm kéo dài tám năm này.
Trong nửa đời đầu của cuộc đời cô, trong mắt ngoại trừ Hạ Nam Phương thì không hề chứa thêm một điều gì khác, đưa ra quyết định này giống như đặt dấu chấm hết cho nửa đời non dại của cô.
Căn hộ đã được dọn sạch sẽ từ trước, một phòng ngủ và một phòng khách, 45 mét vuông.
Đồ gia dụng và điện nước đầy đủ, rất sạch sẽ.
Cô đặt hành lý xuống, trước hết đi lấp cái bụng đói của mình cái đã.
Một bát mì chỉ có nước trong vắt, cô vừa ăn mì vừa lắp thẻ sim điện thoại.
Cô làm số điện thoại mới, dự định hoàn toàn bỏ đi những thứ trong quá khứ.
Sau khi gắn sim mới, cô gọi cho Lý Xương Minh trước.
"Ba."
Cha Lý nhận được điện thoại của con gái, giọng nói không khỏi có chút sung sướиɠ: "Nhiễm Nhiễm."
Nghe được một tiếng "Nhiễm Nhiễm" thiếu chút nữa đã làm Lý Nhiễm khóc thành tiếng, cô hắng giọng.
"Nhiễm Nhiễm, đây là số của ai đó con?" Thấy không phải số di động của con gái mình, cha Lý không thể không quan tâm.
Lý Nhiễm tuỳ tiện tìm đại lý do: "Lúc trước điện thoại bị trộm mất rồi, vừa lúc bạn con có số điện thoại chưa dùng đến nên đưa cho con ạ."
Cha Lý yên tâm, bắt đầu hỏi thăm tình hình gần đây của Lý Nhiễm: "Gần đây sao rồi? Con khoẻ không?"
"Rất tốt ạ."
Hỏi xong tình hình gần đây, cha Lý bắt đầu lo lắng chuyện chung thân đại sự của con gái: "Con với Hạ Nam Phương như thế nào rồi? Các con khi nào thì mới kết hôn?"
Kết hôn??
Kết hôn! Đúng nha, cô đã ở bên Hạ Nam Phương tám năm, cũng đến lúc kết hôn rồi.
Nhưng Hạ Nam Phương chưa bao giờ đề cập đến vấn đề kết hôn với cô.
Cha Lý thấy cô không lên tiếng nên giọng nói có chút không tốt lắm: "Có phải nhà bọn họ đổi ý rồi hay không?"