Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 315: Ngoại truyện 20
Cập nhật lúc: 2024-09-29 13:34:05
Lượt xem: 87
Sáng ngày hôm sau.
Vì mang thai bụng to ra nên Lý Nhiễm không mặc vừa quần áo trước kia nữa, mặc dù nhìn bụng cô không lớn lắm nhưng khi mặc những bộ đồ công sở kia mới biết bụng mình đã to hơn một nửa rồi.
Khoảng thời gian trước vì nôn nghén mà cô không thể tách khỏi bồn rửa mặt được, sau đó vì quá vất vả, cơ thể gầy ốm nên không thể không ở nhà để Hạ Nam Phương vỗ béo, càng đừng nói đến chuyện đi ra ngoài dạo phố mua quần áo.
Cô tính thử, cô đã ba tháng rồi chưa ra khỏi cửa!
Thật vất vả mới tìm được một bộ váy chữ A cùng với áo khoác nhung rộng rãi che khuất bụng dưới của cô, lộ ra hai chân thẳng tắp thon dài, phía dưới đi một đôi giày đế bằng.
Khuôn mặt vẫn gầy như cũ, hai bên má không vì mang thai mà béo lên chút nào, sau khi che bụng dáng vẻ giống như chỉ mới hai mươi tuổi vậy.
Hạ Nam Phương thì mặc áo sơmi màu đen, không đeo caravat, bên ngoài mặc áo khoác cũng màu đen, một cây đen rất có khí độ.
Anh đứng giữa cửa phòng giữ quần áo nhìn Lý Nhiễm bên trong, người trong phòng bị anh nhìn chằm chằm cảm thấy toàn thân ngưa ngứa: "Anh nhìn em làm gì?"
Hạ Nam Phương tựa ở cạnh cửa, nghiêng đầu, không biết đang suy nghĩ gì, qua hồi lâu đột nhiên cảm thán một câu: "Nhiều năm như vậy rồi mà em thật sự không thay đổi một chút nào."
Lý Nhiễm cho là anh nói vẻ bề ngoài: "Sao mà không thay đổi chút nào được, con người rồi ai cũng sẽ già thôi mà."
Hạ Nam Phương lắc đầu cười cười, có lẽ Lý Nhiễm vẫn không thể hiểu được thứ gì trên người cô hấp dẫn Hạ Nam Phương đến thế.
Dù cho có qua mười năm hay hai mươi năm nữa, con người cô vẫn không hề thay đổi trong mắt anh.
Chẳng qua câu nói đó Hạ Nam Phương định giữ lại để nói vào dịp có bầu không khí tốt hơn.
Cô hơi trang điểm nhẹ, son một tí son môi cho có sức sống, mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười đều toát ra vẻ dịu dàng phong tình.
Cô đang soi gương thì Hạ Nam Phương đi đến, định thần nhìn cô một lát rồi đột nhiên đến gần hôn cô.
Trên mặt không có mùi son phấn gì, chỉ có mùi thơm ngát nhàn nhạt, mùi thơm này mỗi một chỗ cô đi qua đều sẽ lưu lại.
Ngón tay Hạ Nam Phương vân vê cằm của cô, trán anh chống vào trán cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-315-ngoai-truyen-20.html.]
Sáng sớm, khí huyết đàn ông tràn đầy, lại thêm hai người rất lâu rồi chưa có thân mật, bầu không khí tức thời trở nên kiều diễm câu lên mồi lửa nóng rực, bén đến hai người miệng đắng lưỡi khô, kìm lòng không đặng hôn nhau.
Sau lưng là bàn trang điểm, một tay anh chống đỡ phía sau cô, một tay khác nâng cằm cô lên.
Trên người anh có mùi mộc hương dễ chịu, do anh dùng nước hoa có mùi mộc hương mát lạnh như tuyết tan lâu năm, chỉ là sau khi hai người ở bên nhau rồi nên mùi thơm ngát của Lý Nhiễm xâm nhiễm hoà quyện vào nên mùi mộc hương đó càng lúc càng mờ nhạt. Nhưng mà, bây giờ Lý Nhiễm lại ngửi được mùi mộc hương rõ ràng trên cổ áo anh.
Mặc dù rất nhạt nhưng lại như móc câu, câu những thất tình lục dục đã thanh đạm từ lâu lên hết.
Nhất là nụ cười thản nhiên trên môi anh, làm cô mê muội chưa từng có.
Trên phương diện khác, ngày thường Hạ Nam Phương chưa từng dám trêu đùa cô như thế, không nói đến Lý Nhiễm không có hứng thú, mà bình thường anh trêu đùa xong lại ngại cơ thể của cô nên đều tự mình hại mình, cuối cùng tự chuốc hoạ vào thân.
Bầu không khí vừa đúng lúc mộng ảo lại bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ đánh vỡ.
Điện thoại của Lý Nhiễm không hiểu phong tình vang lên, cô bỗng nhiên nhớ tới hôm nay còn có chuyện phải làm, thế là đẩy Hạ Nam Phương ra.
Ánh mắt anh hiện lên ý cười kiềm chế, nhéo nhéo cằm cô rồi buông cô ra.
Lý Nhiễm ra ngoài nghe điện thoại: "Buổi giao lưu hôm nay bị hủy bỏ rồi sao?"
"Hả? Sao thầy Lexy lại đột nhiên về nước thế?"
Đầu dây bên kia không biết nói cái gì, sau khi Lý Nhiễm cúp máy, yên lặng nhìn nhìn điện thoại.
Hạ Nam Phương đi từ trong phòng ra, nhìn cô cúi thấp đầu ngồi ở trên sofa: "Làm sao rồi?"
Lý Nhiễm lắc lắc điện thoại, giọng có chút sa sút: "Thầy Lexy đột nhiên về nước rồi, buổi giao lưu cũng bị hủy bỏ."
Hạ Nam Phương không chút biến sắc hỏi: "Thật à?"
Lý Nhiễm gật gật đầu, có phần tiếc nuối: "Sớm biết vậy hôm qua em nên đi đến thăm thầy ấy, bằng không thì ngay cả mặt cũng không được gặp như thế này."
Hạ Nam Phương ôm lấy cô từ phía sau, giọng anh dịu dàng an ủi khiến người ta buông lỏng, nằm trong lòng anh cũng khiến cô có cảm giác an toàn, vừa được anh ôm lấy tựa như có được cả thế giới, anh ở bên tai cô chậm rãi nói: "Anh hứa với em sau này nhất định sẽ cùng em tự mình đến nhà thầy Lexy thăm hỏi."