Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 41

Cập nhật lúc: 2024-08-09 23:13:55
Lượt xem: 766

Ngoài trừ lễ phép cơ bản ra, thậm chí Lý Nhiễm không buồn liếc cô ta một cái.

 

Lý Ngải đột nhiên có thể lý giải vì sao tối hôm qua sau tiến vào phòng bệnh của Lý Nhiễm, Hạ Nam Phương lại nhìn chằm chằm giường bệnh của cô bần thần hết cả đêm, ước chừng đã bị đả kích sự chênh lệch lớn rồi.

 

Trong quá khứ Lý Nhiễm đối xử tốt với Hạ Nam Phương bao nhiêu, hiện tại đối xử với anh có bấy nhiêu không quan tâm, có khi... thậm chí còn không chút nào che dấu sự chán ghét.

 

Lý Ngải không nói rõ được trong lòng cô ta có tư vị gì, trước kia cô ta cũng thật chướng mắt Lý Nhiễm, cảm thấy cô bé này yêu thích người ta quá thẳng thắng, cả ngày nheo nheo nói lời yêu thích không ngừng treo ở ngoài miệng, ngày thường nói không ngừng.

 

Niềm yêu thích của Lý Nhiễm đối với Hạ Nam Phương cũng thật hèn mọn, không có một chút giữ giá nào, như cả thế giới chỉ có mình Hạ Nam Phương, cả ngày chỉ quay xung quanh một mình Hạ Nam Phương.

 

Lý Ngải nhìn Lý Nhiễm đang cúi đầu ăn cháo, đột nhiên cảm thấy cô ta chưa bao giờ hiểu biết cảm giác của Lý Nhiễm, có tới nay bọn họ nhìn thấy con người của Lý Nhiễm, chỉ là bộ dáng Lý Nhiễm muốn cho bọn họ thấy mà thôi.

 

"Không có việc gì thì chị đi ra ngoài đi, có chuyện gì tôi sẽ tự gọi y tá."

 

Vẻ mặt Lý Ngải có chỗ không nhịn được, từ trước đến giờ cô ta chưa từng bị người khác đuổi đi, nhưng không mở miệng không được: "Hạ tiên sinh còn chưa có ăn cơm."

 

Lý Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt hoang mang: "Anh ta cũng bị bệnh?"

 

Lý Ngải bị cô hỏi lại, lời trong miệng nuốt xuống không được mà nói ra cũng không xong.

 

Lý Nhiễm: "Anh ta không ăn, thì chị bảo đầu bếp làm các món đa dạng một chút, sẽ có món anh ta thích ăn."

 

Nói xong, cô lại vô ý thức bỏ thêm một câu: "Anh ta kén ăn, rất nhiều thứ đều không ăn, chị bảo họ nấu ăn thì chú ý thêm những nguyên liệu..."

 

Chờ ý thức được bản thân mình đang nói cái gì, Lý Nhiễm chép miệng, không nói nữa.

 

Mấy năm nay, trình độ cô quan tâm anh đã khắc sâu vào trong xương cốt, Lý Ngải tiện nhắc một câu như vậy, cô tự nhiên sẽ trả lời không cần suy nghĩ.

 

Trong lòng phỉ nhổ bản thân mình một trận, không còn khẩu vị nữa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-41.html.]

Dưới lòng cô thật khinh thường bản thân, dong dong dài dài, do do dự dự.

 

Nhưng có chút thói quen, có chút tiềm thức, không phải ngày một ngày hai là có thể sửa đổi, lửa giận của Lý Nhiễm cũng không phải đang tức giận điều gì, đơn giản không muốn tiếp Lý Ngải.

 

Lý Ngải thấy Lý Nhiễm nói một nửa đã dừng lại, không biết trong lòng Lý Nhiễm đang suy nghĩ như thế nào, càng thêm thật cẩn thận: "Ngày hôm qua cô ở trên thuyền nôn trên người Hạ tiên sinh, sau đó Hạ tiên sinh ôm cô xuống thuyền, đưa đến bệnh viện."

 

Thấy Lý Nhiễm cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục ăn cháo, Lý Ngải lại nói thêm một câu: "Ôm một đường cũng chưa từng buông ra."

 

Vốn dĩ Lý Nhiễm rất đói bụng, cơm đưa đến cũng rất hợp với khẩu vị của cô, vì thế cô muốn thanh thản ổn định ăn hết một bữa cơm.

 

Nhưng nghe Lý Ngải nói, cô ăn không vô nữa.

 

Cô buông cái muỗng trong tay xuống, muỗng inox chạm vào trên bàn ăn của giường bệnh phát ra âm thanh thanh thúy.

 

"Lý Ngải, làm phiền chị đừng giảng đạo lý với tôi nữa! Cho dù Hạ Nam Phương là ông chủ của chị, vì chị lãnh tiền lương của anh ta nên thay anh ta nói chuyện cũng là chuyện thường tình, nhưng chị không nên thay anh ta đổi trắng thay đen, lí do Hạ Nam Phương đưa tôi vào bệnh viện á, là do anh ta bức ép tôi trốn trên thuyền. Anh ta không ép tôi trốn trên thuyền thì tôi sẽ nôn, sẽ té xỉu sao? Những việc đó... chẳng lẽ các người đều bị mù à?"

 

Lý Ngải bị Lý Nhiễm một hơi trần trụi nói ra tát cả, cô ta cảm thấy Lý Nhiễm trước kia yếu đuối, giống một gốc cây hoa mỹ lệ, cũng không biết cô là một đóa hoa hồng có gai.

 

"Lý Nhiễm tiểu thư, cô nói sai rồi. Cô một thân một mình chạy ở bên ngoài, trên người còn không có tiền, chỉ là Hạ tiên sinh lo lắng an toàn của cô, cũng không muốn ép cô ngồi thuyền."

 

Lý Nhiễm cười cười, cô đóng tô cháo lại: "Đao phủ vĩnh viễn đều không thừa nhận mình là đao phủ."

 

Trong lòng Lý Ngải ẩn ẩn sinh ra tức giận, bởi vì Lý Nhiễm không biết tốt xấu. Hạ Nam Phương là người quan trọng đối với bọn họ, cho nên bị Lý Nhiễm châm chọc, Lý Ngải sẽ tức giận.

 

Nhưng trong lòng Lý Nhiễm, người kia cái gì cũng không còn quan trọng nữa.

 

Lý Nhiễm: "Tôi biết trong lòng chị đang nghĩ cái gì."

 

Cô thẳng tắp nhìn về phí Lý Ngải: "Trong lòng chị chắc đang nói tôi không biết tốt xấu, cho tôi bậc thang tôi còn không biết leo xuống. Chắc chắn chị lại nghĩ, tôi làm trời làm đất như vậy, một ngày nào đó chọc phiền đến Hạ Nam Phương, không cần tôi, xem tôi khóc như thế nào."

 

Lý Ngải bây giờ cười cũng không cười nổi nữa, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp.

Loading...