Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 48
Cập nhật lúc: 2024-08-11 14:14:47
Lượt xem: 763
Lý Nhiễm ăn cơm tương đối nhanh, Hạ Nam Phương vẫn còn nhai kỹ nuốt chậm.
Sau khi cơm nước xong, đôi mắt cô xoay vòng, bắt đầu vì bản thân mình mà tính toán. Liếc mắt nhìn Hạ Nam Phương một cái, thấy tâm trạng của anh hình như cũng không tồi.
"Khi nào thì anh mới để tôi đi, anh không thể vĩnh viễn mang theo tôi bên cạnh anh được?"
"Có cái gì không thể?" Anh cầm khăn lông ướt, lau lau tay.
Lý Nhiễm thật kiên nhẫn giảng đạo lý: "Tôi là con người, không phải vật trang sức của anh, anh có nghĩ đến tôi đồng ý hay chưa?"
Hạ Nam Phương vô sỉ kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ em không muốn?"
Lý Nhiễm: "..." Từ đâu mà anh nhìn ra cô tình nguyện thế?
Hạ Nam Phương mở cái nắp của cà phê hòa tan ra, nhìn thấy trên đó còn có dấu son môi... đó là dấu vết vừa rồi Lý Nhiễm uống để lại.
"Vừa rồi tôi chỉ uống có một ngụm, nếm thử xem có hợp khẩu vị của anh hay không thôi." Nói xong cầm lấy khăn giấy định lau đi vết son trên ly, nhưng Hạ Nam Phương lại không chút nào để ý bưng lên uống.
Lý Nhiễm ngây người, ánh mắt không chớp mà nhìn anh, trong lòng tự hỏi Hạ Nam Phương có phải trúng tà rồi không.
Cô cùng anh ở một chỗ lâu như vậy, biết vị này có thói quen ở sạch bao nhiêu. Khi còn học đại học Lý Nhiễm từng nuôi một con mèo con đi lạc, khuôn mặt của giống mèo Anh tròn tròn đáng yêu, Lý Nhiễm nuôi nó ngay tại phòng của mình.
Có ngày cô cùng Hạ Nam Phương ở bên nhau, trong lúc vô ý cọ lông mèo dính trên quần áo của anh, Hạ Nam Phương chán ghét thiếu chút nữa đã ném cả mèo lẫn người ra ngoài.
Từ đó Lý Nhiễm đã biết, vị này mắc bệnh sạch sẽ.
Giờ phút này, lòng cô dâng lên câu hỏi, Hạ Nam Phương, anh ta... là bị điên rồi phải không?
"Tôi muốn lấy di động lại, được không?"
Hạ Nam Phương uống xong một ngụm cà phê cuối cùng, ly cà phê cạn sạch: "Có thể."
Lý Nhiễm hoài nghi: "Thật ư?"
Hạ Nam Phương gật đầu: "Em cũng không phải phạm nhân, vì sao không cho em dùng di động?"
Lòng Lý Nhiễm cảm thấy... Hạ Nam Phương có bệnh cần phải trị.
___
Chạng vạng tối, Hạ Nam Phương đi ra ngoài xã giao.
Trong văn phòng của anh phân ra thành hai căn phòng bên ngoài và bên trong, bên ngoài là phòng làm việc bình thường hằng ngày của anh, bên trong là phòng nghỉ, giường ngủ sofa đều có cả.
Sau khi Lý Nhiễm lấy được di động, đầu tiên là kiểm tra tin nhắn một chút, sau khi xử lý xong mọi chuyện cô gọi điện thoại cho cha Lý, hỏi thăm một chút chuyện trong nhà.
Cha Lý ở đầu dây bên kia cười tủm tỉm nói: "Mọi chuyện trong nhà đều ổn cả. Chuyện lần trước ở nông trại có mấy người chuyên gia đến con có nhớ không? Hai ngày trước gọi điện thoại đến, giống nuôi cấy mới thành công rồi, kết ra trái cây mới vừa to lại vừa ngọt, năm nay chúng ta có thể được mùa!"
Lý Nhiễm ở đầu dây bên kia cẩn thận lắng nghe: "Phải không ạ? Vậy phải cảm ơn chuyên gia người ta rồi?"
Lý Xương Minh tiếp tục nói: "Nghe những chuyên gia đó nói, ở thành phố N có một viện nghiên cứu muốn đến thực nghiệm vườn của chúng ta, đào tạo ra được hạt giống tiên tiến, chúng ta đều có thể miễn phí dùng."
"Nhiễm Nhiễm, chờ ba đi làm mấy năm, chuẩn bị cho con của hồi môn đàng hoàng, rồi sẽ lên thành phố N tìm con."
Lý Nhiễm ở đầu dây bên này nghe thấy thế vành mắt phiếm hồng, nhạy bén mà cảm giác được ba của cô có phải biết gì rồi không.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, cảm thấy chuyện chuyên gia ngoài tỉnh thình lình xuất hiện cùng với viện nghiên cứu đó không thoát khỏi quan hệ với Hạ Nam Phương. Nghe điện thoại xong, Lý Nhiễm mở máy tính tìm kiếm tin tức viện nghiên cứu mà lúc nãy cha Lý nói, trang thông tin của công ty đó nhảy ra... khi thấy người đại diện có ba chữ "Hạ Nam Phương", Lý Nhiễm giống như bị người ta đánh lên đầu một gậy.
Cô suy nghĩ nát óc vì sao Hạ Nam Phương lại muốn tạo quan hệ với cha Lý, thì điện thoại ở bên cạnh vang lên.
Âm thanh rung rung kéo suy nghĩ của cô về, nhận điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của Vu Hiểu Hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-48.html.]
"Lý Nhiễm, cậu ở đâu?"
"Tớ về rồi."
Đầu dây bên kia im lặng một lát, hỏi: "Là tự cậu đi về hay bị bắt về?"
Lý Nhiễm bất đắc dĩ: "Loại thứ hai."
Khẩu khí của Vu Hiểu Hiểu biết ngay là như thế nói: "Có phải anh ta nhốt cậu lại đúng không? Có phải cầm tù cậu rồi không? Có phải còn ngược đãi cậu nữa? Cậu đừng sợ, tớ tìm anh hai đến cứu cậu!"
Lý Nhiễm đầu dây bên kia dở khóc dở cười: "Cậu có thấy người nào bị nhốt lại còn có thể gọi điện thoại di động không?"
Vu Hiểu Hiểu thấp giọng: "Cũng đúng ha. À đúng rồi, đêm mai cậu có đến không?"
"Đêm mai đi đâu?"
"Đêm mai là sinh nhật 30 tuổi của anh hai tớ đó!"
___
Buổi tối, Hạ Nam Phương trở về muộn, Lý Nhiễm đã ngủ.
Anh ở bên ngoài có uống chút rượu, nhiệt độ cơ thể có chút cao, mùi rượu nhàn nhạt hỗn hợp với mùi nước hoa, đan chéo thành hương vị kích thích dục vọng.
Khi Lý Nhiễm bị anh bế lên giường, ý thức đều là mơ hồ.
Từ khi cô đề nghị chia tay đến nay, hai người không ở cùng một chỗ, Hạ Nam Phương chưa từng nhịn quá lâu như vậy.
Hạ Nam Phương tắt đèn, cô mở mắt ra.
Ý thức của cô càng thêm rõ ràng, bóng đêm đen nhánh, cô mở mắt ra nhìn Hạ Nam Phương đang đè trên người mình.
Lý Nhiễm duỗi tay đẩy đẩy anh: "Tôi không muốn."
Trước đây Hạ Nam Phương chưa từng bị Lý Nhiễm cự tuyệt.
Lý Nhiễm nói xong quấn chặt lại thân thể, rời xa anh một chút.
"Đến ngày sao?"
"Ừ, đến hai ngày nay rồi."
Hạ Nam Phương thu hồi tay, mỗi lần bà dì đến thăm Lý Nhiễm đều đặc biệt đau, anh đã từng chứng kiến bộ dáng của cô đau đến lăn lộn trên giường, cho nên cũng không ép buộc cô nữa.
Anh một mình ra ngoài tắm rửa, khi trở về, dục vọng trong ánh mắt cũng đã thanh tỉnh hơn được đôi chút.
Trong phòng ngủ có châm trầm hương giúp an thần, thanh thanh rét lạnh, như có như không.
Cô nghe được động tĩnh phía sau, thân thể động đậy.
Thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, đang xem máy tính.
"Em ngủ trước đi."
Vừa dứt lời, tắt đèn đóng cửa phòng nghỉ lại.
Mãi cho đến nửa đêm, trong cơn buồn ngủ m.ô.n.g lung cô cảm thấy mép giường có động tĩnh, theo sau bên người nằm xuống một người.
Trong không gian chen vào một hương vị quen thuộc mà xa lạ, Lý Nhiễm mở mắt ra.
"Anh ngủ ở đây?"
Hạ Nam Phương không thường xuyên ngủ cùng cô, anh thích ngủ một mình.