Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 76
Cập nhật lúc: 2024-08-15 18:02:14
Lượt xem: 420
Rốt cuộc là cô cũng đuối lý một chút, cô lấy băng gạc cùng cồn mà Hạ Nam Phương mới ném qua, đi đến đối diện.
Cô cầm bông gòn tiêu độc, nhìn vết bầm nơi mi mắt anh: "Nhắm mắt."
Sau khi Lý Nhiễm kề sát vào, người đàn ông cũng không nhắm mắt lại, nhìn chăm chú Lý Nhiễm trước mặt: "Em không có gì muốn nói?"
Lý Nhiễm vừa nghe thấy, hừ một tiếng: "Tôi nói cái gì? Nói anh đáng đời sao?"
Hạ Nam Phương hậm hực, nháy mắt mất đi chờ mong trong lòng, mấp máy môi nhắm mắt lại.
Lý Nhiễm thu lại nụ cười, giọng nói lạnh nhạt đến từ trong tận đáy lòng không có bất cứ tình cảm gì: "Chuyện cho đến tận giờ, Hạ Nam Phương anh còn nghĩ tôi sẽ đau lòng anh sao?"
Người đàn ông không nói lời nào, nhưng thái độ im lặng hiển nhiên là có ý đó.
Lý Nhiễm cầm cồn sát khuẩn, ấn ở bên miệng vết thương: "Bị ba tôi đánh thế này còn không đánh trả. Đừng cho là tôi không biết anh đang muốn làm gì."
Hạ Nam Phương mở mắt ra, cười lạnh mà chỉ khi tức giận mới có: "Tôi muốn làm gì?"
Nói xong anh đột nhiên nắm lấy tay Lý Nhiễm đang bôi thuốc cho anh: "Có phải em cảm thấy tôi nên đánh trả? Sau đó có thể lấy đó làm cớ, danh chính ngôn thuận mà không kết hôn với tôi. Ở trong lòng em tôi chính là người động thủ với cha vợ à."
Lý Nhiễm cằm thật chặt miếng bông gòn trong tay, giọng nói khô khốc hỏi: "Cho nên anh sẽ không đả thương ba tôi để đến áp chế tôi?"
Cô vội vàng muốn anh chắc chắn: "Đúng không?"
Đôi mắt Hạ Nam Phương nhắm lại: "Tôi lại không điên. Ngay từ đầu tôi cũng không muốn dùng ông ấy đến áp chế em."
Lý Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lại bôi thuốc lên miệng vết thương, trong lòng cũng dụng tâm mà thoa thuốc.
Trên miếng bông gòn được thấm cồn rất nhanh bị mềm, cồn dần dần thấm vào miệng vết thương, gân xanh trên trán người đàn ông nhảy lên.
"Gọi bác sĩ đến đi, tôi không chuyên nghiệp."
Anh vốn chính là người anh tuấn lại giàu có, trong ánh mắt anh phàm là dùng một chút dịu dàng, là có thể để người khác buông thành kiến trong lòng, lập tức sa vào.
Lý Nhiễm bị anh nhìn không nói tiếng nào, cho dù tim cô có vững như núi Thái Sơn, thì khi Hạ Nam Phương dùng loại ánh mắt này nhìn cô, trong đó phảng phất toàn thế giới chỉ có một mình cô... Lý Nhiễm quay người đi, không hề nhìn anh.
"Tôi đi gọi bác sĩ đến."
Cô tháo bao tay dùng một lần ra, chỉ chừa lại cho anh bóng dáng.
Một mình Hạ Nam Phương lẳng lặng mà ngồi ở trên ghế sofa, ánh đèn sáng như ánh mặt trời chiếu khúc xạ lan khắp toàn thân anh, nhưng chỉ quanh thân nơi anh đang ngồi lại như không thể chạm vào anh.
"Lý Nhiễm."
Sau khi bác sĩ tiến vào thì Lý Nhiễm cũng không đi vào nữa, cô tìm một nơi yên tĩnh muốn báo một tin cho bọn Vu Hiểu Hiểu bên ngoài.
Mỗi một tầng của khách sạn đều có một ban công ngoài trời kéo dài, có vài bộ bàn ghế, có một quán cà phê.
Lý Nhiễm đi qua, chuẩn bị gọi một ly cà phê.
Kết quả ngoài ý muốn lại gặp Lý Ngải đang gọi điện thoại, cô ta đưa lưng về phía Lý Nhiễm, vốn là vô tình nghe thấy, nhưng trong cuộc trò chuyện lại nghe thấy tên của mình.
Nhịn không được bưng ly cà phê đi đến, chọn một ví không xa không gần lắng nghe.
"..."
"Tiên sinh đang bị thương."
"..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-76.html.]
"Dạ, tình huống rất nghiêm trọng."
"..."
"Lý Xương Minh đánh."
"..."
"Tiên sinh nói không được báo án."
"..."
"Vâng, phu nhân."
Lý Nhiễm nghe xong vài tiếng liền biết cô ta đang gọi điện với Hạ phu nhân, nhấp ngụm cà phê tiếp tục nghe.
"..."
"Con sẽ nhìn chằm chằm bọn họ."
"..."
"Có chuyện gì con sẽ nhanh chóng thông báo lại cho phu nhân."
Lý Nhiễm uống thêm một ngụm cà phê, đi tính tiền.
Hiện tại cô sửa lại ý định, không chỉnh một đám người Hạ gia bằng mặt không bằng lòng này, thì khi ra đi cô cũng không vui vẻ gì.
Nếu trước sau đều phải đi, trước khi đi còn giúp tiểu nhân ở trước mắt cô nhảy múa, Lý Nhiễm cảm thấy bản thân mình sẽ hối hận cả đời.
Sau khi cô nói chuyện với Vu Hiểu Hiểu, liền trở về tìm Hạ Nam Phương.
Anh đã bôi xong thuốc, cũng đã thay quần áo, khi Lý Nhiễm tiến vào, anh đang thắt caravat.
Bị thương còn đeo caravat? Thật là đủ biến thái!
Khi Hạ Nam Phương quay đầu lại thấy cô, Lý Nhiễm đang dựa trên cửa: "Chúng ta nói chuyện đi?"
Lý Nhiễm nói chính là "nói chuyện đi", mà không cho Hạ Nam Phương đơn phương tuyên bố mệnh lệnh.
Cho nên yêu cầu thứ nhất của cô chính là: "Đừng tự cao tự đại với tôi, cũng đừng nổi giận với tôi, nếu không không nói chuyện nữa."
Hạ Nam Phương chỉnh chỉnh caravat, khẽ hừ một tiếng, xem như đồng ý.
Trong cuộc sống này, người có tư cách nói ba chữ "nói chuyện đi" với Hạ Nam Phương rất ít.
Lý Nhiễm nói chuyện không giống với như cách Hạ Nam Phương nói chuyện.
Nói thẳng không cần cố kỵ: "Vu Hồng Tiêu ở bên ngoài, để anh ấy đón ba tôi đi."
Hạ Nam Phương nhíu mày, sắc mặt dần trở nên không tốt lắm, rất có khả năng câu đầu tiên nói ra sẽ bị ngừng lại.
Lý Nhiễm vừa rồi đã nghe chính miệng anh nói, sẽ không dùng cha Lý uy h.i.ế.p mình, cô cũng không thèm để ý có thể nói chuyện đó hay không.
Nếu không có kết quả gì thì cô cùng với cha Lý đều rời đi, hơn nữa rời khỏi thành phố N mãi mãi.
Hiển nhiên, hơi suy nghĩ một chút, Hạ Nam Phương cũng đoán trước được kết quả này, cho nên cho dù nhíu mày biểu đạt bất mãn, anh cũng không nói không được.
Nhưng mà đàm phán, Hạ Nam Phương là cao thủ: "Nếu em không muốn ông ấy về Hạ gia, có thể ở lại một vài tòa nhà khác bên ngoài."