TÔI MANG THAI BÉ TRAI SIÊU NAM - 05
Cập nhật lúc: 2024-10-11 23:12:23
Lượt xem: 236
9.
Người đó mặc một chiếc váy đỏ, xinh đẹp sáng sủa, lúc cô ấy đi giày cao gót bước từ trên xe xuống, đàn ông trong thôn mắt sáng rực như sói đói thấy thịt tươi, chỉ hận không thể lập tức nhào lên xâu xé cô ta.
Ngay cả đứa con gái đi bên cạnh cô cũng mặc chiếc váy công chúa, trắng trẻo sạch sẽ, giống một con búp bê xinh đẹp.
Người sáng suốt đều hiểu.
Vừa ghen ghét vừa hâm mộ.
Không làm được gì bèn bắt đầu nhắm vào tôi, châm chọc mỉa mai tôi.
“Nghe nói là mở quán ăn, giàu phết đấy!”
“Nghe nói lớn hơn Trần Vận Hà mười tuổi, không nhìn ra luôn đấy. Đều là người thành phố mà khác nhỉ? Khó trách Trần Vận Hà đi nhiều năm không về!”
“Muốn trách thì trách bản thân ấy, ai bảo chị không biết hầu hạ đàn ông?”
“Trần Vận Hà về đón mẹ lên phố hưởng phúc đấy hở? Nhà có phúc quá ta.”
“Bà Trần lại muốn bán cô em đi rồi, hay là đi theo anh đi?”
Tôi túm bộ quần áo đã giặt đến bạc màu, cách đám người nhìn con đàn bà Trần Vận Hà mang về - Diệp Tĩnh.
Diệp Tĩnh cũng nhìn tôi.
Tôi nhìn thấy trong mắt cô ta sự địch ý giữa đàn bà với nhau.
Xem ra, cô ta rất yêu Trần Vận Hà.
Diệp Tĩnh đi theo Trần Vận Hà vào phòng, không bao lâu sau, hắn liền ôm mẹ lên xe, đi đến bệnh viện thành phố.
Trong nhà chỉ còn lại tôi và Trần Thiên Tứ.
Nó đã không còn thịt để ăn nữa rồi.
Tôi nói cho nó biết bố nó có vợ mới con gái mới rồi, sau này không cần nó nữa. Ngay cả bà nội thương nó nhất cũng vì muốn nịnh bợ cô con dâu có tiền mà vứt bỏ nó, một tháng sau mới về.
Khi trở về, mụ già đã khỏe hơn, chuyện đầu tiên mụ làm khi bước vào nhà chính là đánh tôi.
“Con đĩ này, ai bảo mày không hầu hạ tao cho tốt, hại con dâu tao phải tiêu phí tiền!”
Con dâu trong mồm mụ ta đương nhiên không phải là tôi, mà là Diệp Tĩnh.
Tôi bị b.ắt c.óc bán tới đây mười mấy năm, bị mụ ta hành hạ, làm trâu làm ngựa, nhưng lại không bằng mang một đứa con không rõ lai lịch của Diệp Tĩnh.
Đứa bé đó chắc chắn không phải của Trần Vận Hà.
Bởi vì, đứa bé đó đã bảy tám tuổi, mà Trần Vận Hà bốn năm trước mới rời thôn đi làm.
Bọn họ đều nói Trần Vận Hà được phú bà bao dưỡng.
Mụ già không cho rằng đó là nỗi ô nhục mà là vinh dự, lúc mụ nằm viện thì cứ gọi Diệp Tĩnh là con dâu ngọt xớt.
“Mày mau cút khỏi đây, đừng ở lại chướng mắt con dâu tao!”
Mụ đuổi tôi đi, còn không quên nhổ một bãi nước bọt, như vứt một đống rác bẩn tưởi.
Gấp gáp như sợ chậm một giây thôi thì bẩn tay mình.
Trần Thiên Tứ lại xông tới, đ.ấ.m đá mụ, “Quả nhiên bà không cần tôi nữa, bà già ch.ết tiệt thà nuôi đứa con hoang chứ cũng không cần tôi!”
Mụ bị đánh đau, theo bản năng đánh trả, nhưng bàn tay lại ngừng giữa không trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-mang-thai-be-trai-sieu-nam/05.html.]
Mụ quay đầu nhìn Diệp Tĩnh, mặt lộ vẻ do dự, “Con dâu, Thiên Tứ là thằng cháu cả của nhà họ Trần chúng ta, nếu không thì……”
Diệp Tĩnh nghe vậy, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng, “Mẹ, con cũng đang mang thai cháu trai cho mẹ nè.”
Mụ nhìn bụng cô ta, rồi lại nhìn Trần Thiên Tứ, ác liệt vung tay đánh nó, “Cút, tao không có đứa cháu súc sinh như mày! Mày với mẹ mày cút hết đi, nhà họ Trần từ nay về sau không liên quan gì đến mẹ con chúng mày nữa!”
Cứ như vậy, tôi và Trần Thiên Tứ bị đuổi ra khỏi nhà.
'moshi moshi, Clitus đang chạy deadline xin nghe'
Tôi dẫn Trần Thiên Tứ, quang minh chính đại rời khỏi thôn.
Suốt 12 năm, rốt cuộc tôi cũng rời đi được.
Những người đàn bà cũng bị lừa bán vào thôn khác mắt trông mong nhìn tôi, khinh thường có, nhưng nhiều hơn là hâm mộ.
Hâm mộ tôi được trở về làm ‘người’.
Mới rời khỏi thôn không bao lâu, mặt trời đã ngả về tây.
Nắng chiều rực rỡ như chiếc cầu vồng đẹp đẽ, tỏa sáng muôn phương, nghênh đón những điều tốt đẹp.
Ngày ấy, cũng buổi hoàng hôn ấy, tôi nói với Lâm Quế Chi, “Con gái cô vốn dĩ có thể không cần ch.ết, là tôi cố ý thấy ch.ết mà không cứu.”
Ả đoán được ngay, tôi đang trả thù do lúc trước ả ngăn cản tôi chạy trốn.
Cho nên, vì để báo thù cho con gái, ả nhất định sẽ thêm mắm dặm muối nói cho Trần Vận Hà biết tôi ngược đãi mẹ hắn đến nỗi sinh bệnh như thế nào.
Dù sao thì, trong mắt những người đàn bà này, đàn ông chính là trời.
Đàn ông có quyền trừng phạt đàn bà, dù có đánh ch.ết cũng là lẽ đương nhiên.
Tôi cảm thấy, cô ta thật đáng buồn.
Rõ ràng cô ta cũng là người bị hại giống tôi, cuối cùng lại trở thành đồng lõa với bọn chúng.
10.
Tôi dẫn Trần Thiên Tứ lên huyện ở tạm.
Trần Thiên Tứ buồn bực, nó vẫn luôn không hiểu vì sao người bà luôn yêu thương nó lại đuổi nó đi.
“Bà nói muốn lên phố sống với bố con để hưởng phúc, Diệp Tĩnh không thích con, cho nên bà mới không dẫn theo con.”
“Hơn nữa bà sắp có cháu trai mới rồi nên không thích con nữa.”
“Bà muốn làm bà nội của người khác, chính là bé gái bố con dẫn về ấy. Ui, con không biết đâu, thật ra nó không phải là con gái ruột của bố con nhưng bố con lại thích nó chứ không thích con.”
Trần Thiên Tứ tức giận đến nỗi đống thịt mỡ trên người run lên, nó múa may đ.ấ.m tôi bùm bụp.
Nó đ.ấ.m đau lắm, nhưng không sao.
Giờ nó càng hận thì lúc quyết tâm ra tay càng kiên định.
“Con có đánh ch.ết mẹ cũng vô dụng, con vừa béo vừa ngu, không có ai thích con đâu.” Nó nhìn nó chằm chặp. Người ta bảo, đứa con là miếng thịt cắt từ trên người mẹ xuống, nhưng Trần Thiên Tứ đối với tôi mà nói chỉ là chứng cứ phạm tội cho việc tôi bị lừa bán, bị ngược đãi mà thôi.
Hà cớ gì tôi phải đi thích ‘chứng cứ phạm tội’ khiến tôi đau khổ cả đời?
Lúc ăn cờm, Trần Thiên Tứ hiếm khi chỉ lùa vài đũa rồi buông.
Tôi nhìn nó, rồi bật TV, trên kênh thời sự đang chiếu tin một vụ tai nạn xe cộ bởi vì phanh không nhạy mà dẫn đến ch.ết người.
Trần Thiên Tứ ngửi thấy mùi ngon, hai mắt phát sáng.
Mầm mống ác độc chôn sâu trong người nó, sau khi được tưới tắm sẽ nhanh chóng phát triển thành cây đại thụ che trời.