Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Nam Chính - Chương 8-11

Cập nhật lúc: 2024-05-25 14:55:15
Lượt xem: 510

## Chương 8: Cút!

 

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

[Vợ à, anh xin lỗi, đây là lời thoại hệ thống bắt anh nói.]

[Hu hu hu như vậy trông anh giống kẻ biến thái quá!]

Phía sau còn lẩm bẩm một tràng dài, phiền quá, tôi không muốn nghe nữa. Mặc dù biết đây là nhiệm vụ vô lý, nhưng cảm giác bị xúc phạm vẫn dâng trào. 

Tôi quay đầu đi, trong bóng tối nhìn thấy khuôn mặt Tạ Từ. Dù mờ ảo, nhưng vẫn rất đẹp trai. 

Quan trọng là, tôi vẫn không nhịn được, xoay người, đá hắn xuống giường. 

"Cút! Tôi không phải nữ chính trong truyện ngược, lên giường rồi mà còn không ngậm miệng lại được sao! "

Vẫn chưa hả giận, tôi lại túm lấy gối, ném vào người Tạ Từ. 

"Ra ngoài ngủ!”

Trong bóng tối, Tạ Từ im lặng hai giây. 

Trong lòng vẫn ồn ào như cũ: [Vợ mắng kẻ biến thái quá đỉnh, vợ ngầu quá!!!]

[Cuối cùng cũng kết thúc vở kịch ép buộc này rồi, nhưng mà, tối nay không được ôm vợ ngủ rồi…]

Tạ Từ nhặt gối dưới đất lên, mặt đen như đáy nồi, trong lòng thút thít bước ra ngoài. 

 

## Chương 9: Biến mất

 

Đêm đó, tôi ngủ không ngon. Chỉ cách một bức tường, tôi vẫn nghe thấy tiếng lòng của Tạ Từ, hắn ta đến nửa đêm mới ngủ, trong lòng vẫn luôn miệng gọi "vợ ơi". 

Cuối cùng, tôi nghe thấy hắn thở dài: [Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, xóa sổ cái hệ thống c.h.ế.t tiệt này đi, bây giờ tao chỉ muốn sang phòng bên làm một người chồng tốt.]

Tôi: "..."

Tạ Từ nói nhiều quá, khiến tôi mất ngủ, đến khi trời sáng, tôi mới thiếp đi. 

Lúc tỉnh lại, trời đã lên cao, Tạ Từ không có ở đây. Hơn nữa, Tạ Từ một đi không trở lại, gọi điện thoại không nghe. 

Đến công ty, văn phòng không có ai. Ngay cả bố mẹ Tạ Từ cũng không biết hắn đi đâu. 

Chỉ có điều, tòa soạn mà hai ngày trước đăng tin về tôi, nghe nói gần đây gặp chuyện lớn, phá sản chỉ trong vài ngày. 

Về phần ai là người đứng sau giật dây, mọi người đều có thể đoán được. Chỉ là không ai dám bàn tán. 

Tôi nhịn ba ngày, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tự mình xuống núi tìm người chồng hợp pháp của mình. 

Tối hôm đó, tôi tìm thấy Tạ Từ ở dưới núi. Lúc tôi đến, hắn đang đua xe với người khác, tiền cược cao đến mức khiến người ta choáng váng. 

Hơn nữa… Lúc tôi đến, Diệp Tư Kỳ đang ngồi sau xe hắn, hai tay ôm chặt eo hắn. 

 

## Chương 10: Lòng tôi hoảng loạn

 

Chiếc mô tô của hắn lao vút qua mặt tôi. Diệp Tư Kỳ nhìn thấy tôi, cô ta đội mũ bảo hiểm, chỉ lộ ra đôi mắt, lúc đi qua tôi, cô ta đưa mắt nhìn, cười khẩy. Trong mắt rõ ràng là vẻ khiêu khích. Tôi không nói gì, lặng lẽ chờ Tạ Từ chạy hết quãng đường. 

Kết thúc cuộc đua, Tạ Từ giành chiến thắng áp đảo, thậm chí còn phá kỷ lục của thành phố. 

Đáng lẽ ra, mọi người phải hò reo chúc mừng, nhưng lúc này, một đám người đứng im phăng phắc, tiếng vỗ tay le lói vang lên, trông cực kỳ kỳ lạ. 

Tôi đứng giữa đám đông, chậm rãi bước tới. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-nghe-thay-tieng-long-cua-nam-chinh/chuong-8-11.html.]

"Bốp bốp..."

Là tiếng vỗ tay của tôi.

"Tạ Từ, chúc mừng anh."

Tạ Từ lẳng lặng nhìn tôi, không nói gì, trong lòng cũng yên ắng vô cùng. Hắn giơ tay lên, đỡ eo Diệp Tư Kỳ, đưa cô ta xuống xe. 

Ánh mắt lướt qua người tôi, lạnh lùng đến thấu xương. Hắn thậm chí còn không thèm đáp lại lời tôi, trong lòng cũng không hề nói gì. 

Tôi bỗng cảm thấy bất an. Cho dù Tạ Từ đang làm theo lời hệ thống, lạnh nhạt với tôi, thì trong lòng cũng nên tự nhủ chứ?

Trong giây phút yên lặng, Diệp Tư Kỳ lại là người lên tiếng trước. Cô ta tháo mũ bảo hiểm xuống, bước về phía tôi.

"Chị Giang Nam, chị đừng giận, là em mấy hôm nay tâm trạng không tốt, mới năn nỉ anh Tạ Từ đi cùng em."

Cô ta vẻ mặt ngây thơ, thậm chí còn nhẹ nhàng đẩy eo Tạ Từ: "Anh giải thích với chị Giang Nam đi chứ."

Tạ Từ đang nghịch mũ bảo hiểm, dường như còn lười nhìn tôi.

"Giải thích cái gì?"

Gió nổi lên, hắn treo mũ bảo hiểm lên xe, thuận tay vén tóc bị gió thổi tung của Diệp Tư Kỳ ra sau tai. Động tác rất nhẹ nhàng, nhìn từ góc độ của tôi, có chút diễn xuất. 

"Dù sao cũng là cô ta tự dán lên", Tạ Từ nhếch mép, cười châm chọc, "Cô ta tự chuốc lấy, rất công bằng."

Tôi đứng c.h.ế.t trân tại chỗ. Điều khiến tôi choáng váng không phải lời nói của Tạ Từ, mà là… Sau khi hắn nói xong những lời cay độc ấy, tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của hắn nữa. 

Một chữ cũng không. 

 

## Chương 11: Im lặng

 

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Tôi thậm chí còn đang nghi ngờ… Có phải hôm đó tôi vẫn chưa tỉnh rượu, nên mới sinh ra ảo giác, tưởng rằng mình có thể nghe được tiếng lòng của Tạ Từ?

Dù sao, cả ngày hôm đó, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lòng của Tạ Từ. Mấy ngày nay không gặp hắn, tôi cũng không có cách nào kiểm chứng khả năng này.

Hôm nay gặp mặt, đã lâu như vậy rồi, tôi lại không nghe thấy nửa câu tiếng lòng của Tạ Từ. Trong đầu rối bời. Thấy tôi hồn bay phách lạc, xung quanh cũng có người bắt đầu châm chọc:

"Xem ra báo chí nói đúng rồi. Tình yêu quả nhiên vĩ đại, Giang đại tiểu thư của chúng ta, bây giờ thật sự đã trở thành kẻ si tình rồi."

"Từ ca giỏi quá, khiến cho tiểu thư của giới thượng lưu phải ngoan ngoãn nghe lời."

"..."

Hai mươi năm qua, tôi kiêu ngạo ngang ngược, nổi tiếng là ngỗ nghịch. 

Đa số mọi người đều dám nghĩ không dám nói, chỉ biết sau lưng nói xấu cho hả giận, lúc này thấy tôi im lặng không nói, lại còn cậy mình quen biết với Tạ Từ, bắt đầu mỉa mai. 

Chàng trai đứng gần Tạ Từ nhất, giơ tay vỗ vai hắn:

"Từ ca, nghe nói bây giờ Giang Nam rất nghe lời cậu, thể hiện cho chúng tôi xem chút đi?"

Hắn ta cười tiếp tục nói: "Tôi cũng muốn xem tiểu thư của chúng ta khúm núm quỳ gối..."

Lời còn chưa nói xong, đã bị Tạ Từ đ.ấ.m một cái ngã xuống đất. 

"Bầm!" một tiếng. 

Tên kia ngã nhào xuống đất, đụng vào chiếc mô tô bên cạnh. 

Tạ Từ mặt đen như đáy nồi, dùng tay phủi phủi vạt áo vừa bị chạm vào, giọng lạnh như băng: 

"Ghét nhất là bị người khác chạm vào."

Nhưng mà, trong ấn tượng của tôi, Tạ Từ không có thói quen sạch sẽ, cũng không có thói quen không cho người khác chạm vào. 

Loading...