Tội Nhân Vô Tội - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-17 15:42:50
Lượt xem: 24
2.
An Đồng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chuyện đi đến nước này cô đã chẳng còn ôm ảo tưởng Tần Dạ Hoài tiếc mạng mình nữa, hắn chỉ muốn giữ cô sống sót để tiện bề hành hạ đặng an ủi vong linh Tô Nghiên đã c.h.ế.t mà thôi.
Giang Đình Viễn chậm rãi ngồi xổm bên cạnh cô, hơi thở nóng bỏng dừng bên cần cổ tựa như dã thú đang l.i.ế.m thử con mồi sắp bị làm thịt. Sau khi trông thấy ánh mắt sợ hãi của cô, rốt cuộc hắn ta cũng vừa lòng dời ánh mắt về phía ngôi chùa nằm trên đỉnh núi phía xa xa.
"Từ đây lên đến đỉnh núi có tổng cộng 999 bậc thang, cô quỳ từ đây bò lên trên đó tạ tội với Nghiên Nghiên đi."
Trước đây cô từng kiên định cho rằng, chỉ cần là chuyện mình không làm thì nhất định sẽ có ngày rõ ràng chân tướng. Thế nhưng ngày hôm nay cô xem như hiểu rõ, chỉ cần bọn họ cho rằng cô có tội thì cô thật sự có tội.
Năm năm trước, An Đồng vì sống c.h.ế.t không chịu nhận tội nên đã chọc giận hai người bọn họ, án phạt tù của cô từ ba năm cũng biến thành năm năm, cha mẹ bị bọn họ ép phải nhảy lầu tự sát, cả nhà chỉ còn lại một cô em gái hiện đang được nuôi dưỡng trong viện phúc lợi.
Năm năm sau, An Đồng không còn cả tôn nghiêm lẫn lòng kiêu hãnh, chỉ còn lại một cái mạng còi ti tiện.
Vì em gái, cô phải cố gắng sống sót.
Giữa màn tuyết bay đầy trời, An Đồng quỳ phịch xuống, mỗi một bước là một lần dập đầu thật mạnh xuống bậc thềm bằng đá lạnh như băng.
"Là tôi hại c.h.ế.t Tô Nghiên, tôi có tội."
…
"Là tôi hại c.h.ế.t Tô Nghiên, tôi có tội."
…
"Là tôi hại c.h.ế.t Tô Nghiên, tôi có tội."
…
Ngày xưa cô và Giang Đình Viễn từng thường xuyên đến ngọn núi này chơi, có người từng nói nơi đây cầu tình duyên rất linh nghiệm cho nên An Đồng liền không ngại cực khổ cuốc bộ từ chân núi lên tận đỉnh núi, người bạn thân nhất của cô là Giang Đình Viễn cũng không ngại phiền phức mà đi theo cùng.
Khi đó, mỗi một lần khấn nguyện cô chỉ có một nguyện vọng duy nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-nhan-vo-toi/chuong-2.html.]
Nguyện cho Tần Dạ Hoài và An Đồng thiên trường địa cửu, ân ái không nghi ngờ.
Hóa ra ngôi chùa này không hề linh nghiệm chút nào.
Mỗi một bậc thang đều phủ kín tuyết, đầu gối An Đồng đã sớm chuyển sang màu xanh tím, mặt mày không còn một tia huyết sắc, thế nhưng chút đau đớn này vẫn chưa tính là bõ bèn gì. Hồi còn ở trong trại giam, những đau đớn mà cô phải trải qua còn thảm thương hơn gấp trăm lần.
Lúc vừa vào trong đó, trong lòng cô còn ôm một chút ảo tưởng rằng chỉ cần hai người kia tìm được chân tướng sự việc thì sẽ đến giải cứu cô ra.
Nhưng theo từng ngày trôi qua, sức lực những cú bạt tai giáng lên mặt cô ngày một mạnh bạo, rốt cuộc cô mới hiểu được sẽ mãi mãi không còn ai đến cứu mình nữa.
Vào mùa đông chăn trên giường cô luôn luôn ẩm ướt, cơm nếu không phải đồ chưa chín kỹ thì thế nào cũng có lẫn cát sạn, thậm chí đang ngủ cũng thường xuyên bị người ta đột ngột kéo xuống giường hành hung.
Về sau cô mới biết, tất cả những chuyện này đều nhớ công câu dặn dò “chăm sóc thật tốt” mà Tần Dạ Hoài đã nói ngày hôm đó. Nhà hắn là tập đoàn kinh doanh lớn nhất Hoa Thành, một tay che trời, chỉ cần hắn mở miệng là không có chuyện gì không làm được. Yêu cầu tra tấn một phạm nhân nữ trong trại giam đối với hắn mà nói, cùng lắm chỉ như nghiền c.h.ế.t một con kiến mà thôi.
Nhờ thế mà dây thanh quản của cô bị hủy hoại hoàn toàn, bàn tay cũng không thể nâng vật nặng được nữa. Cổ họng và đôi tay là hai thứ cực kỳ quan trọng đối với một nghệ sĩ, thế nhưng hiện giờ chúng đã bị hủy sạch không còn gì.
Trên những bậc thang uốn lượn đã loang đầy vết m.á.u nổi bật giữa nền tuyết trắng xóa, Tần Dạ Hoài nhìn bóng dáng An Đồng càng ngày càng xa, mày kiếm cũng càng lúc càng nhíu chặt.
Ả đàn bà kia không phải từng thề sống thề c.h.ế.t cũng không chịu nhận mình đã hại c.h.ế.t Tô Nghiên sao? Chẳng lẽ hiện giờ lại nghĩ chỉ cần mình quỳ xuống thì sẽ gạt bỏ được hết mọi tội lỗi?
Nhớ đến những chuyện Tô Nghiên phải trải qua, cơn hận thù trong lòng hắn như thắt lại.
Hắn chưa bao giờ ngờ được cô gái đã từng ngây thơ thẳng thắn trước mặt mình lại che giấu tâm tư thâm độc đến thế.
Hắn không nhìn thân hình gầy gò sắp bò lên đỉnh núi kia nữa mà quay lại ra lệnh cho lái xe.
"Đi thôi."