Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Nổi Đình Nổi Đám Trong Giới Giải Trí Nhờ Sự Nhát Gan - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-10-30 21:23:46
Lượt xem: 110

Quản lý thấy tôi nhát gan quá.

 

Nên khi chương trình khám phá nhà ma mời tham gia, chị ấy không nói lời nào mà tống thẳng tôi vào.

 

Không hề quan tâm đến việc tôi phản đối dữ dội, khóc lóc và la hét.

 

"Lộ Lộ, hợp đồng đã ký rồi. Nếu hủy hợp đồng, phải bồi thường tám mươi triệu đó nha!"

 

Quản lý lắc lắc hợp đồng trong tay, nói ra những lời còn đáng sợ hơn cả việc tham gia khám phá nhà ma.

 

Tám mươi triệu.

 

Bán tôi cũng chẳng đủ tiền đền bù.

 

Vì vậy, dù có nhát gan cỡ nào, tôi cũng phải tham gia chương trình khám phá nhà ma này thôi.

 

Sau khi nhận ra rằng phản kháng cũng vô ích, tôi quyết định ra ngoài mua về một đống bùa chú, còn treo đầy bùa bình an lên người.

 

Trong túi còn có một cây gậy gỗ đào to bằng cánh tay mà tôi đã hái từ cây đào trong vườn vào ban đêm.

 

Hi vọng nó có tác dụng.

 

Tôi là một người nhát gan và mê tín.

 

Lần khám phá nhà ma này, để phù hợp với khẩu vị thích chuyện giật gân của khán giả và đảm bảo độ chân thật cũng như hồi hộp cho chương trình, tổ sản xuất đã đặc biệt chọn những nơi có nhiều lời đồn kỳ bí, và tập đầu tiên là ở một tòa cổ lâu trong rừng sâu.

 

Rừng sâu, tòa cổ lâu bỏ hoang không người ở, tiếng xào xạc giữa đêm khuya...

 

Những từ ngữ này cứ ghép lại trong đầu tôi tạo thành vô vàn hình ảnh kinh hãi.

 

Những món đồ trong túi là niềm an ủi duy nhất của tôi khi tham gia chương trình.

 

Quản lý nhìn tôi không ngừng nhét đồ vào túi, có phần dở khóc dở cười, chỉ vào những lá bùa vàng trong túi nói: "Nói là khám phá nhà ma, cùng lắm là đi đến vài nơi hoang vu một chút thôi, không cần chuẩn bị đến thế đâu."

 

Tôi lườm chị ấy một cái, quay đầu nhét thêm một cành đào vào túi.

 

Không ngờ chưa đến một giờ sau, với bản chất dễ bị ghét của mình, tôi đã có hotsearch đầu tiên trong đời.

 

"Tề Lộ mang bùa gỗ đào đi show truyền hình, thật sự nhát gan hay cố tình tạo hình tượng?"

 

Cùng lúc đó, "nữ thần quốc dân" Tô Linh Linh cũng đăng một bài viết trên Weibo.

 

— "Chỉ là một chương trình thôi, không cần phải như vậy. Dù sao tôi cũng chẳng mang gì theo, chơi vui là được rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-noi-dinh-noi-dam-trong-gioi-giai-tri-nho-su-nhat-gan/chuong-1.html.]

 

Ngay khi bài viết đó được đăng, nhiều cư dân mạng lại bảo tôi cố tình tạo hình tượng nhát gan.

 

Nhưng có thể là tôi thực sự sợ mà.

 

Và tôi còn có một thắc mắc nữa.

 

Tôi đã đắc tội với Tô Linh Linh lúc nào vậy?

 

Bài đăng này rõ ràng là ám chỉ tôi. Nhưng vốn dĩ giữa chúng tôi không có mâu thuẫn.

 

Tôi thực sự muốn biết, rốt cuộc là vì điều gì.

 

Không giải thích, không thanh minh, quản lý nhìn thấy hotsearch này còn bật cười.

 

"Cũng tốt, được lên hotsearch miễn phí mà."

 

Tôi không khỏi lườm chị ấy.

 

"Bị chê bai đến thế này mà đáng để vui sao?"

 

Quản lý nói với vẻ nghiêm túc: "Hắc hồng cũng là hồng."

 

Cũng đúng.

 

Từ sau khi bị cả mạng hắc ba năm trước, hình tượng của tôi chưa bao giờ được vớt lên, làm gì cũng bị chê bai, nên tôi đành mặc kệ.

 

Dù sao lúc này tôi cũng không còn tâm trí nghĩ nhiều về chuyện đó, khi thấy chiếc xe bảo mẫu dần dần tiến vào vùng rừng sâu, tim tôi đập thình thịch không ngừng.

 

Cảm giác như sắp ngừng tim đến nơi.

 

Khi đến tòa cổ lâu để quay phim, tôi kiên quyết không chịu xuống xe.

 

"Chị Trần, thật sự để tôi một mình ở đây sao?"

 

Tôi khóc lóc một hồi, nhưng người phụ nữ nhẫn tâm này không chút động lòng:

 

"Đừng dài dòng, mau xuống xe!"

 

Chúng tôi giằng co một lúc lâu, cuối cùng chị ấy nhíu mày đạp tôi xuống xe, còn không quên ném cho tôi cái ba lô đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

Coi như là chút an ủi duy nhất.

 

Chưa kịp bò dậy, chị ấy đã lái xe quay đầu đi mất, để lại tôi ngập trong làn khói đau thương.

Loading...